Trương Dương nhìn thẳng vào đôi mắt của Sở Yên Nhiên nói: “Ngươi cũng là của ta, kẻ nào dám có chủ ý với ngươi lão tử thiến hắn, cho hắn cả đời làm thái giám luôn!”
“Nói năng linh tinh, ngươi ta nói chơi thế, ngươi cư nhiên coi là thật làm gì.”
“Ánh mắt ta rất tinh tường a!” Trương đại quan nhân nghiêm trang nói.
Sở Yên Nhiên có chút oán giận: “Ngươi chỉ được cái châu quan phóng hỏa, không cho bách tính đốt đèn!”
“Ai nói không, nhưng đời này ngươi chỉ dễ cho ta đối thôi!”
Sở Yên Nhiên chun chun mũi: “Ngươi ích kỉ, một bụng nam tử chủ nghĩa, ta thế nào lại nhìn trúng ngươi được nhỉ?
“Như vậy mới có thể chứng minh ta luôn quan tâm hết mực tới ngươi!”
Sở Yên Nhiên lộ ra một nụ cười, tựa đầu vào vai hắn nhỏ giọng nói: “Chuyện Nam lâm tự ta xin lỗi!”
Trương Dương cười nói: “Cái gì mà xin lỗi, nha đầu ngốc này! Lúc đầu ai có thể nghĩ tới việc xá lợi Phật bị mất xong rồi lại được tìm về nhanh như thế chứ!”
Sở Yên Nhiên nói: “Ta không thể giúp gì ngươi được!”
Trương Dương vòng tay ôm nàng nói: ‘Ta chỉ là kiến nghị các ngươi đầu tư, cũng đâu nhất định có thể bắt các ngươi đầu tư được, ta muốn chính tích nhưng cũng không thể cứ bắt mọi người giúp ta đựơc. Ta phải tự dựa vào năng lực của mình chứ. Lâm a di nói đúng, ngươi vì ta mà thành lập cái trung tâm thẩm mỹ ở Xuân Dương, rồi đầu tư vào xưởng thức ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2058136/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.