Từ lúc bước vào phòng thấy Tống Hoài Minh ngồi đợi từ trước, Trương Dương cũng đoán ra hắn tìm mình là vì chuyện về Sở Yên Nhiên, vòng vo tam quốc một hồi cuối cùng lão cáo già này cũng đi vào chủ đề chính. Trương Dương cũng không có ý định giấu diếm thành thật gật đầu nói: “Quen nhau hồi đầu xuân, lúc đó nàng ta chạy như bay trên sườn núi Thanh Thai, do không cẩn thận nên bị ngã gãy chân!”
Tống Hoài Minh cũng biết chuyện này, hắn thở dài nói: “Con bé tính tình rất quật cường, nó vẫn luôn cho rằng là ta đã hại chết mẹ nó, từ lúc mẹ nó chết đến nay nó chưa hề gọi ta một tiếng ‘cha’ …” Lần đầu tiên trong mắt hắn lại để lộ chút bi thương buồn phiền.
Trương Dương cũng nghe Sở Yên Nhiên kể về gia cảnh của nàng, nhưng chuyện nhà người ta hắn cũng không tiện can thiệp vào, ngẫm lại một lúc lựa câu chữ xong mới thấp giọng nói: “Yên Nhiên cũng phải chịu khổ nhiều!”
“Đúng vậy! Con bé không muốn về ở chung với ta bởi vậy lão nhân gia mới phải nuôi con bé từ nhỏ đến giờ. Từ bé nó đã phải sinh hoạt trong quân đội, tính tình tính cách cực kỳ giống lão nhân gia, lúc nào cũng nóng nảy hấp tấp vội vàng, lại ưa mạo hiểm. Nhưng tất cả điều đó chỉ là vẻ bề ngoài, một vỏ bọc con bé tự tạo ra để bảo vệ mình, nói gì đi chăng nữa nó cũng chỉ là nữ hài tử mà thôi!”
Trương Dương cũng biết cái đạo lý, không ai hiểu con cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2058105/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.