Chương trước
Chương sau
Lương Chính Thiên cười nói: “Ta rất thích những thanh niên nhân có dũng khí, dám mạnh dạn đi đầu. Giai Đồng, ta cũng rất quan tâm tới bách hóa dệt Đông Giang. Có cơ hội cho ta xem kế hoạch một chút”

Cố Giai Đồng thẳng thắn nói: “Ta đích xác đã từng muốn thu về miếng đất này, bất quá hiện tại đang muốn rút lui.”

Ngay cả Cố Duẫn Tri cũng có chút kỳ quái nhìn nữ nhi. Cố Giai Đồng nói: “Ta cảm thấy không phù hợp lắm với bất động sản, cho nên dự định rút lui!”

Cố GIai Đồng trước khi nói ra điều này đã suy nghĩ kĩ, từ Trương Dương nàng biết có người phía sau điều khiển Lý Ái Linh giở trò với mình, mà dưới sự dụ hạ cùng áp bức của họ Lý Ái Linh đã nói ra người đứng sau lưng nàng họ Lương. Cũng có quan điểm tương đồng với Trương Dương, nàng cho rằng có tới chín phần là có kẻ xúi giục muốn lợi dụng chuyện này khiến nàng và Lương Thành Long bất hòa, khiến cho nàng và Lương Thành Long cạnh tranh cái bách hóa dệt Đông Giang này thêm gay gắt. Cố Giai Đông suy nghĩ không biết kẻ đứng sau màn này đến tốt cùng là ai? Nàng nghi ngờ nhất chính là Vương Học Hải, để lấy lòng tin của nàng đồng thời khiến nàng và Lương Thành Long mẫu thuẫn gay gắt, với mục đích đó rất có thể Vương Học Hải sẽ làm như vậy.

Lương Chính Thiên đi rồi, Cố Duẫn Tri đầy thâm ý nhìn nũ nhi, sau đó thấp giọng nói: “Thực sự là dự định rút lui sao?”

Cố Giai Đồng cười cười: “Cha không phải vẫn thường nói với con lùi một bước trời cao bể rộng sao? Con lui chứ không rời bỏ!”

Cố Duẫn Tri tựa hồ như phải nhìn lại nữ nhi cái cái, lão nói: “Ngươi trưởng thành rồi a!” Cố Giai Đồng sở dĩ quyết định rút lui là vì Trương Dương kiến nghị, Trương Dương cho rằng Cố Giai Đồng sở dĩ phải đứng lên đầu sóng ngọn gió đều là vì Vương Học Hải. Vương Học Hải muốn qua nàng mượn lực ảnh hưởng của Cố Duẫn Tri cho nên hắn mới hợp tác với nàng. Mọi người làm ăn đều nhìn lợi ích, nhưng qua tiếp xúc làm ăn, Cố GIai Đồng phát hiện Vương Học Hải đối với lợi ích khát vọng cực kỳ cường liệt. Hắn muốn thu được sự giúp đỡ từ Giai Đồng nhưng lại luôn thiếu thành ý. Gần đây lại phát sinh sự kiện này khiến cho nàng bắt đầu hoài nghi hắn, bắt đầu sinh ra tâm lý cảnh giác đối với hắn.

Trương Dương trước giờ vẫn đều không thích cái tên Vương Học Hải này, nhưng đứng từ góc độ bên ngoài nhìn vào mà nói, hắn cho rằng Vương Học Hải rất có khả năng bày ra cái chuyện này, hắn muốn lợi dụng chuyện này để Cố Giai Đồng dọn đường cho hắn.

Trương Dương sở sĩ kiến nghị Cố Giai Đồng rút lui là vì hắn không muốn sự tình này xảu ra, nếu như tất cả đều là do Vương Học Hải đứng phía sau màn thì chứng tỏ hắn không phải là một kẻ tốt để hợp tác. Thời gian vừa quan lại vừa vặn tìm một đối tượng, đó chính là tập đoàn Thịnh Thế của Phương Văn Nam, Phương Văn Nam này kinh doanh cũng rát nhiều mặt, sự kiện bách hóa Đông Giang hắn tự nhiên cũng đã chú ý, mặc dù hắn có lòng muốn tham dự, thế nhưng xem xét nội tình thì lại thôi. Dù sao muốn đoạt một miếng đất đẹp từ tay người khác cũng không có khả năng dễ dàng, hắn không có hậu thuẫn và tiềm lực lớn như Cố Giai Đồng hay Lương Thành Long.

Biết Cố Giai Đồng cũng tham gia tranh đạt miếng đất này, mà đối với bối của của nàng hắn tự nhiên là nắm rõ, nhưng trước giờ nàng lại chưa bao giờ tham dự vào bất động sản, vì thế liền nghĩ đến kẻ hợp tác với Cố Giai Đồng, sau tra ra đó là Vương Học Hải. Vương Học Hải này trước kia thường có một chút ít lui tới, về con người này Phương Văn Nam nắm không ít tư liệu, Vương Học Hải là con một gia đình quan chưucs cấp cao, nhưng không theo nghiệp chính trị mà bỏ ra ngoài làm kinh doanh, nói hắn là làm lên từ hai bàn tay trắng, nhưng thực sự lúc đầu hầu như là lợi dung quen biết mà vay mượn, về tài chính của công ty hắn hết sức phức tạp.

Phương Văn Nam so với Vương Học Hải thì hoàn toàn đối lập, hắn mới là kẻ lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, sản nghiệp có được như bây giờ hoàn toàn là dốc sức và vắt óc mà làm ra. Với tài lực cảu hắn, nếu như là ở Giang Thành thì còn có chút nắm chắc, bất quá đây là Đông Giang, nói này hắn không có quan hệ gì, càng không thể so với những con em quan chức như Giai Đồng hay Thành Long. Thế cho nên hắn mới tìm đối tượng để hợp tác, nếu Vương Học Hải có thể hợp tác với Cố Giai Đồng thì hắn cũng có thể.

Phương Văn Nam lập tức nghĩ tới Trương Dương, càng khiến cho hắn kinh hỉ là Trương Dương hiện cũng đang có mặt tại Đông Giang, hơn nữa sau khi nghe động cơ của Phương Văn Nam, hắn lập tức tạp cơ hội để hai người gặp mặt.

Phương Văn Nam liền đặt cơm tại Thủy thượng nhân gian mời Cố Giai Đồng và Trương Dương.

Một chiếc Mercedes-Benz xuất hiện tại bãi đỗ xe Thủy thượng nhân gian, Phương Văn Nam thấy vậy không khỏi nở nụ cười. Hắn nhớ lại kể từ khi quen Trương Dương, chính tiểu tử này đã đạo diễn vụ Cố Minh Kiện cố tình bị đánh khiến cho Đế hào thịnh thế phải trải qua một phen sóng gió trước giờ chưa từng có. Mãi sau cũng phải nhờ tới chính tiểu tử này giàn xếp mọi chuyện mứoi ổn thỏa được, bất quá Phương Văn Nam vẫn phải móc túi ra hai mươi vạn và mua một chiếc xe để đền bù, mà chiếc xe kia chính là chiếc xe hắn đã mua bồi thường.

Phương Văn Nam chủ động đi tới đón tiếp, Cố GIai Đồng bước xuống xe tươi cười nói: “Phương tổng khách khí quá! Tới Giang Đông ta là chủ nhân, hôm nay phải để ta đón tiếp ngài mới phải.”

Phương Văn Nam cười nói: “Lễ hạ vu nhất, tất có sở cầu. Thực không dám giấu diếm, ngày hôm nay tới đây là có chuyện muốn cầu Cố tổng.” Hắn nói gọn gàng dứt khoát, không một chút che giấu mục đích gặp mặt Cố GIai Đồng ngày hôm nay. Trương Dương một bên nói: “Đừng có tổng nọ tổng kia a. Ta thân phận bần nông bên cạnh nghe mà tủi thân lắm, trong mắt hai người căn bản không để ta vào a?”

Phương Văn Nam bật cười ha hả, đi lên nhiệt tình bắt tay Trương Dương: “Tiểu Trương chủ nhiệm dang tiếng vang dội, bất quá hôm nay có thêm Cố tổng khiến cho quang huy càng thêm rực rỡ chói lòa, cho nên làm cho ta có chút chậm chễ.”

Trương Dương thở dài: “Phương tổng làm ăn kinh doanh rất tốt, nhưng không ngờ cái công phu vỗ mông ngựa cũng thuộc loại nhất lưu a! Lời này của ta hoàn toàn là khen ngợi đó, Phương tổng đừng để bụng!”

Cố GIai Đồng trừng mắt liếc hắn, thằng nhãi này thực sự là mở mồm ra là hết sức ghê tởm.

Phương Văn Nam mời hai người nhập phòng, Trương Dương lại gặp người quen cũ Tô Tiểu Hồng, hắn phát hiện quan hệ Phương Văn Nam và Tô Tiểu Hồng cũng thật không sai, đi tới chỗ nào cũng mang theo ả tình nhân kiêm thư kí này theo, cơ mà xét mà mặt công tác thì cũng chẳng có vấn đề gì, còn về phần sinh hoạt, tạm không cần phải nhắc tới.

Tô TIểu Hồng biết rõ tình huống ngày hôm nay, cho nên biểu hiện tỏ ra có chút rụt rè. Mấy người ngồi vào bàn, Phương Văn Nam định gọi mấy món cao cấp nhất, bất quá Cố Giai Đồng cười nói không cần thiết phải long trọng như vậy, cứ gọi mấy món đơn giản, ăn ngon miệng là được, ngoài ra gọi thêm một bình mao đài cất ba mươi năm, cái này là chuẩn bị riêng cho Trương đại quan nhân, Phương Văn Nam và Cố Giai Đồng đều rất ít uống rượu, Tô Tiểu Hồng thì trải qua lần trước đã được chứng kiến bản lĩnh của Trương Dương cho nên bây giờ kiên quyết không dám khiêu chiến hắn nữa, hôm nay cũng chỉ uống một chút cho vui.

Bởi vì lúc trước Trương Dương đã nói với Cố Giai Đồng về động cơ của Phương Văn Nam, cho nên Phương Văn Nam cũng không có dự định vòng vo, qua ba tuần rượu, hắn nhẹ giọng nói: “Cứ theo nhưu ta được biết Cố tổng và Vương Học Hải lần này hợp tác làm ăn. Bất quá ta xin phép mạo muội hỏi một câu, đối với Vương Học Hải, Cố tổng có hiểu rõ hắn không?”

Cố Giai Đồng mỉm cười nói: “Hắn đã đưa các tư liệu về công ty cho ta xem, có thể chứng minh tài chính công ty hắn rất đầy đủ, có đủ thực lực cạnh tranh mảnh đất đó.”

Phương Văn Nam không chút lưu tình vạch mặt Vương Học Hải: “Ta trước kia đã từng hợp tác với hắn, Vương Học Hải này quan hệ rộng, nhưng năng lực cũng không có gì xuất xắc. Người này làm ăn thích mạo hiểm, nêu như người nám được quá trình làm ăn của hắn thì sẽ thấy hắn không bao giờ đầu tư dài hạn, chỉ thích thu lợi nhanh chóng, trên phương diện đầu tư bất động sản cũng có tiền lệ như thế, hắn sẽ tìm cách tối ưu để thu miếng đất về, kể cả đó là đất của người mình, sau đó tiến hành phân nhỏ ra bán.”

Cố Giai Đồng nhíu mày, nàng quả thật không biết việc này.

Phương Văn Nam hướng Tô Tiểu Hồng nhìn một cái, Tô Tiểu Hồng trước đó đã chuẩn bị một cái văn kiện, nàng đưa lên trước mặt Cố Giai Đồng, trong đó đều ghi lại các phi vụ làm ăn bất động sản trước đó của Vương Học Hải, Cố Giai Đồng càng xem trong lòng càng trầm trọng.

Phương Văn Nam nói: “Hắn lần này dùng cái công ty Gia Đức thực chất cũng chỉ là một cái xác không, Vương Học Hải tối am hiểu chính là thủ đoạn kiểu này. Công ty Gia Đức danh nghĩa là công ty vốn Hồng Kông, nhờ thế hắn có thể thu được nhiều lợi ích trên mặt đầu tư, về tài chính của công ty này rất phức tạp. Ta không tin hắn lại đột ngột đồi tính cách làm ăn, người làm ăn chúng ta mỗi người đều có nhiều cung cách làm ăn khác nhau, thế nhưng nó đều hình thành một tập quán nào đó, rất khó sửa đổi, đó chính là phong cách hành sự.”

Cố Giai Đồng cười cười, gấp lại tập văn kiện nói: “Phương tổng gặp ta ngày hôm nay là muốn nói cho ta việc này sao?”

Phương Văn Nam nói: “Nếu có thể hợp tác, khẳng định song phương đều thu được cơ sở lợi ích. Ta không biết Vương Học Hải húa hẹn cấp cho bên Cố tổng bao nhiêu lợi ích, nhưng ở đây ta có kế hoạch khai thác, còn có phương án hợp tác. Cố tổng có thể xem qua.”

Tô Tiểu Hồng liền đưa bản kế hoạch khai thác và phương án hợp tác lên.

Cố GIai Đồng rất tỉ mỉ xem xét, khoảng năm mười phút đồng hồ sau nàng nhẹ giọng thở dài: “Ta không phủ nhận kế hoạch của Phương tổng rất khá, hơnnữa điều kiện thực sự là có chút mê hoặc.” Trong kế hoạch khai thác của Phương Văn Nam đã tính cả phần của Cố Giai Đồng trong đó, hơn nữa hắn còn cấp cho Cố Giai Đồng định mức 50%, nói một cách khác, chỉ cần Cố Giai Đồng thêm vào kế hoạch của hắn, thì lợi ích sau này sẽ chia đều. Đây là để đảm bảo Cố Giai Đồng sẽ toàn tâm toàn ý tham gia vào kế hoạch này, cũng là để song phương tín nhiệm lẫn nhau.

Cố Giai Đồng nói: “Để cho ta suy nghĩ một chút, trong ba ngày tới ta sẽ có câu trả lời thuyết phục!” Cố Giai Đồng nói như thế nhưng trong lòng gần như đã có câu trả lời, trên đường trở về nàng nói với Trương Dương: “Tài chính của Vương Học Hải đích xác có vấn đề, lúc trước ta đã nghi ngờ bất quá không có chứng cứ, nhưng theo như những gì Phương Văn Nam nói, Vương Học Hải thực sự là quen thói lợi dụng.”

Trương Dương thấp giọng hỏi: “Có phải ngươi đang chắc chắn hắn bày ra cái sự kiện này không?”

Cố Giai Đồng dịu dàng cười nói: “Ta không có chứng cứ, chuyện này ta cũng không muốn truy cứu, bất quá cũng làm ta nhận ra một điều, ta không thích hợp đứng trước đầu sóng ngọn gió.”

Trương Dương nói: “Phương văn Nam đích xác có chút năng lực, ngươi cân nhắc kĩ một chút.”

Cố Giai Đồng mỉm cười nói: “Có phải ngươi thu cái tốt gì từ chỗ hắn rồi không? Thế nào lại cứ phải nói thay cho hắn thế?”

Trương Dương đáp: “Ta thực sự không ưa cái tên Vương Học Hải, quá khôn khéo và giảo hoạt. Hợp tác với một kẻ như thế, nếu như không cẩn thận sẽ bị hắn hãm hại.”

Cố Giai Đồng rơi vào trầm tư, nàng đã lo lắng về vấn đề tài chính của Vương Học Hải, lần trước chuyện đầu tư khai thác tại Thanh Thai sơn đã khiến cho nàng một chút tỉnh ngộ, mặc dù phụ thân của hắn không có tham gia vào chuyện của hắn, nhưng nếu khéo léo một chút vẫn có thể mượn lực ảnh hưởng từ lão gia tử được. Có lẽ cũng bởi tài chính có vấn đề cho nên Vương Học Hải không bao giờ đầu tư dài hạn mà chỉ thu vốn ngắn hạn.

Khiến cho Cố Giai Đồng động tâm không chỉ có thực lực của Phương Văn Nam mà còn trọng yếu một điểm, tập đoàn Thịnh thế của Phương Văn Nam là doanh nghiệp địa phương, nếu hắn tham gia cạnh trạnh hẳn là sẽ nhận được không ít ích lợi từ việc này. Mà bản kế hoạch và phương án hợp tác Phương Văn Nam đưa ra cũng rất có thành ý, Cố Giai Đồng chỉ cần rót vốn 30%, nhưng khi thu về là 50%, loại lợi ích thế này thực sự là rất hấp dẫn.

Trương Dương mỉm cười: “Ta có cảm giác, ngươi nhất định hợp tác với Phương Văn Nam!”

Cố Giai Đồng phong tình vạn chủng liếc mắt nhìn hắn, thấp giọng nói: “Tiểu tử ngươi càng ngày càng nhìn thấu được ta. Trước mặt ngươi, người ta có mặc hay không mặc quần áo cũng như nhau…”

Định lực của Trương đại quan nhân nhanh chóng sụp đỏ trước sức tấn công của vẻ kiều mị của Giai Đồng, hắn đặt một tay lên đùi nàng, Cố Giai Đồng vội nói: “Lái xe cẩn thận!”

Lúc này điện thoại di động của hắn vang lên, đang muốn lấy điện thoại ra nghe thì một tay bận lái xe, một tay bị hai chân Cố Giai Đồng kẹp chặt, mất bao nhiêu khí lực mới rút được ra, nhưng vừa cầm điện thoại lên thì chuông đã tắt. Trương Dương nhìn dày số thì nhận ra đó là số của Sở Yên Nhiên. Lúc trước đã nhiều lần hắn gọi cho nàng nhưng số máy cứ báo không liên lạc được liên tục, hiện giờ cuối cùng cũng đả thông.

Trương Dương gọi lại cho nàng, nghe thấy tham âm phái đầu dây bên kia: “Trương Dương!” Trương Dương từ một tiếng, có chút chột dạ liếc Cố Giai Đồng đang ngồi bên cạnh, rồi mới nhẹ giọng nói: “Yên Nhiên!”

Trong điện thoại truyền tới tiếng khóc của nàng, Trương Dương nhất thời khẩn trương lên: “Nha đầu nay! Làm sao vậy? Kẻ nào khi dễ ngươi? Nói cho ta, là ai khi dễ ngươi?

Sở Yên Nhiên thút thít khóc nói: “Ta… Ta… ngoại công ta đột nhiên trúng gió, ngươi mau tới, ngươi phải giúp ta…” Nói xong nàng liên lập tức cúp máy.

Trương Dương biểu hiện có vẻ trầm trọng, hắn hiểu tình cảm của Sở Yên Nhiên đối với ngoại công, bệnh tình lần này của Sở Trấn Nam khẳng định là không nhẹ, bằng không Sở Yên Nhiên chưa chắc đã chủ động liên hệ với hắn.

Trương Dương xoay người lại nhìn Cố Giai Đồng một chút, tuy nàng biểu hiện vẫn bình thường, nhưng trong lòng cũng có phần khó chịu. Nhưng Cố Giai Đồng tự nhắc nhở mình, không nên gây áp lực cho Trương Dương, muốn tiếp tục cùng hắn, vĩnh viễn tự tại thì nhất định không được cản trơn việc tình cảm của hắn, lại nói tới bản thân nàng là gái có chồng, càng không có tư cách can thiệp tới chuyện của hắn, trong lòng tuy rằng có chút mất mát, nhưng nàng vẫn không chế được bản thân, cố gắng ôn nhu nói: “Có chuyện gì thế?”

Trương Dương gật đầu, từ sâu trong đối mắt của Cố Giai Đồng hắn cảm nhận được nột tâm của nàng, hắn nhẹ nhàng cầm bàn tay nàng, nhẹ giọng nói: “Ngoại công của Yên Nhiên đột nhiên đổ bệnh. Nàng ta muốn ta qua đó xem sao.”

Cố Giai Đồng dịu dàng nói: “Mau đi đi! Ngàn vạn lần đừng có chậm trễ.” Nàng càng biểu hiện rộng rãi như vậy càng khiến cho nội tâm Trương Dương có chút áy náy, Cố Giai Đồng mầy hôm nay tâm trặng cũng không được tốt, nhưng hiện tại có lẽ là hắn không thể ở bên cạnh nàng được nữa.

Cố Giai Đồng nhìn thần tình phức tạp của hắn đã đoán được trong lòng hắn hẳn là có suy nghĩ, lắc lắc cổ tay hắn nói: “Đi đi! Ta không sao, ta ở nhà cũng có nhiều người mà, không cần phải lo cho ta. Yên Nhiên là một nữ hài tốt…”

Từ Đông Giang thuộc Bình Hải tới Tĩnh An thuộc Bắc Nguyên cũng đại khái khoảng trừng năm trăm km đường, Trương Dương đưa Cố Giai Đồng về nhà sau đó về khách sạn lấy hành lý, chạy thẳng tới Tĩnh An.

Sở Trấn Nam sau khi tham dự một buổi tiệc về thì phát bệnh, tính tình lão hào sảng, thường ngày rất ít uống rượu, nhưng lần này gặp lại đồng đội và bộ hạ cũ, hết sức vui vẻ lên có uống vài chén, không ngờ lúc về lại bị trúng gió, hiện tại đang điều trị tại bệnh viện quân khu Bắc Nguyên.

Trương Dương hôm đó chín giờ tối đã tới Tĩnh An, sau khi liên lạc với Sở Yên Nhiên, hắn lập tức tới bênh viện quân khu.

Tên cảnh vệ tiểu Trần của Sở Trấn Nam đã đứng sẵn ngoài cổng viện đợi hắn, thấy một chiếc xe biển hiệu Đông Giang vội vàng chạy ra đón, Trương Dương xuống xe nhìn, lần trước tới chỗ Sở Trấn Năm hắn đã gặp tiểu tử này, cho nên vẫn có ấn tượng, Trương Dương cười nói: “Chào! Sở Yên Nhiên đâu rồi?”

Vẻ mặt tiểu Trần nghiêm túc: “Nàng đang ở cạnh thủ trưởng!”

“Mau đưa ta qua đó!”

Sở Trấn Nam nằm ở phòng bệnh dành cho cán bộ cấp cao, ngoài cửa có tới hơn mười người mặc quân phục chờ đợi, những người này đều là những nhân vật tai to mặt lớn tại quân khu Bắc Nguyên. Trương Dương còn nhận ra chính ủy quân khu TĨnh An – Hồng Trường Võ, sắc mặt đám tướng lĩnh hiện giờ phải nói là vô cùng khó coi, nói gì cũng là lão thủ trưởng đi uống rượu với bọn họ về rồi bị đổ bệnh, bọn họ chắc chắn không thể thoát khỏi trách nhiệm liên quan. Trương Dương vừa mới đi tới giữa hành lang, thì thấy Sở Yên Nhiên từ trong phòng đi ra, tiểu ny tử này mặc áo hồng, quần jean xanh, đi giày đen, nàng vừa đi ra khỏi cửa, cả đám tướng lĩnh kia đã vội xúm vào hỏi: “Yên Nhiên! Thế nào rồi???”

Mày liễu Sở Yên Nhiên dựng thẳng, đôi mắt đẹp trợn trừng lên, nhìn qua cả đám một lượt rồi lớn tiếng; “Các ngươi biết rõ ngoại công ta huyết áp cao, thế nào mà vẫn cứ để ngoại công ta uống nhiều như vậy? Lần này lão nhân gia mà xảy ra chuyện gì, ta nhất định không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào đâu, các ngươi đừng mong thoát tội!”

Cả đám tướng lĩnh thường ngày uy nghiêm thết ra lửa, nhưng lúc này đứng trước mặt Sở Yên Nhiên đều hổ thẹn mà cúi gằm mặt xuống, tựa như tiểu ny tử này là lão sư của cả đám bọn họ vậy.

Trương Dương đang đi lại thì cảm giác có tiếng bước chân phía sau, xoay người lại nhìn thì thấy một trung niên nhân cao lớn, hắn mặc bộ veston xám, tóc chải chuốt cẩn thận. Khuôn mặt biểu cảm, mày kiếm lãng mục đầy vẻ chính khí. Lúc Trương Dương nhìn hắn, hắn cũng mỉm cười khẽ gật đầu với Trương Dương, sau đó ánh mắt cũng hướng tới chỗ Yên Nhiên cùng đám tướng lĩnh kia, ánh mắt và thần tình đầy phức tạp.

Tên cảnh vệ tiểu Trần bên cạnh thấy trung niên nhân này thì hơi ngẩn ra một chút, sau đó vội vàng chào: “Tống bí thư!”

Vị trung niên nhân này chính là con rể của Sở Trấn Nam, phụ thân của Sở Yên Nhiên – Tống Hoài Minh. Tống Hoài Minh hiện đang giữ chức bí thư thị ủy Tĩnh An, phó chủ tịch tỉnh Bắc Nguyên, thuộc thường ủy tình Bắc Nguyên, là một người trẻ nhất trong các vị lãnh đạo thuộc thường ủy Bắc Nguyên. Hắn cũng là vừa mới hay tin Sở Trấn Nam bị trúng gió lúc nãy, sau khi kết thúc cuộc họp hắn lập tức chạy tới đây, có thể nói Tống Hoài Nam hết sức chú ý tới đứa con gái của mình.

Sở Yên Nhiên lơ đang ngoái đầu nhìn lại mới trông thấy Trương Dương, khuôn mặt không khỏi đỏ lên, không biết lúc nãy to tiếng với đám người kia có bị hắn trông thấy hay không. Nhưng trông thấy phụ thân thì nét mỉm cười trên miệng tắt hẳn, thay vào đó vẻ băng sương phủ lên trên khuôn mặt xinh đẹp.

Trương Dương cũng chưa biết cái người trung niên nhân cạnh mình là phụ thân của Sở Yên Nhiên, hắn tiến tới thân thiết nói: “Nha đầu, ngoại công ngươi thế nào rồi?”

Tống Hoài Minh đi ngay phía sau Trương Dương, thấy hắn xưng hô với con gái mình như thế, hơi nhíu mày một chút, không cần phải hỏi cũng đón ra được tiểu tử này và nữ nhi mình quan hệ không tầm thường. Nhưngd trước giờ chưa bao giờ nghe nói nữ nhi có người yêu cả, xem ra là bản thân đối với nữ nhi vẫn còn rất thiếu quan tâm.

Tống Hoài Minh nói: “Yên Nhiên! Ngoại công ngươi sao rồi?”

Trương Dương không khỏi có chút ngạc nhiên quay lại nhìn Tống Hoài Minh. Bất quá Sở Yên Nhiên không thèm để ý tới câu hỏi của Tống Hoài Minh mà nhỏ giọng nói với Trương Dương: “Ngươi theo ta vào xem đi!”

Tống Hoài Minh đối với sự lãnh đạm của nữ nhi đã sớm có chuẩn bị, hắn không tỏ thái độ gì, vốn đang định tiến nhập phòng bệnh thì lại bị Sở Yên Nhiên cản lại: “Ngươi về đi! Ngoại công không muốn thấy ngươi!”

Đám quân nhân bên ngoài thần tình đồng tình với Sở Yên Nhiên mà nhìn Tống Hoài Minh.

Sở Yên Nhiên đóng cửa phòng, Tống Hoài Minh cũng chỉ có thể đợi ngoài cửa.

Tống Hoài Minh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lúc này chính ủy quân khu Tĩnh An – Hồng Trướng Võ bước tới chào hỏi: “Tống bí thư tới rồi!”

Tống Hoài Minh gật đầu, chỉ chỉ ra phía kia, haia người cũng đi ra chỗ xa xa để tiện nói chuyện.

Hồng Trường Võ cũng là một trong những thường ủy của tỉnh lị Tĩnh An, quan hệ với Tống Hoài Minh vẫn rất tốt, những năm gần đây đều cố gắng hòa giải mối quan hệ giữa lão thủ trưởng và Tống Hoài Minh, mặc dù rất lỗ lực nhưng kết quả vẫn không có tiến triển gì, ngược lại còn bị lão thủ trưởng mắng cho không ít lần. Hồng Trường Võ nhìn Tống Hoài Minh một chút, thấp giọng nói: “Chúng ta cũng đã khuyên lão thủ trưởng ròi, bất quá vì vui vẻ nên ngài cứ cố uống vài chén.”

Tống Hoài Minh đối với tình cách của lão nhạc phụ này rất rõ ràng, hắn cười khổ nói: “Tính tình lão nhân gia vốn vậy, đã muốn việc gì thì chẳng ai có thể ngăn cản được. Tình huống hiện tại thế nào rồi?”

“Bác sĩ nói không có nguy hiểm gì, bất quá niên kỉ lão nhân gia đã cao, sợ rằng muốn bình phục hoàn toàn xem chừng là mất khá nhiều thời gian.”

Tống Hoài Minh nói: “Lão gia tử tính tình nôn nóng, lão phải nằm trên giường bệnh lâu như vậy, khẳng định là sớm phát rồ lên.”

“Cũng có thể là như thế! Bất quá, tiểu tử Trương Dương kia hẳn là có chút biện pháp.”

“Trương Dương?”

Hồng Trường Võ gật đầu: “Chính là tiểu tử lúc nãy đi vào trong phòng cùng với Yên Nhiên. Nghe nói đâu alf chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình xã Hắc Sơn Tử, lần trước bệnh đau lưng của lão gia tử cũng là hắn chữa cho, lão gia tử có vẻ rất ưng hắn.” Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Yên Nhiên và hắn quan hệ cũng có vẻ không sai.”

Tống Hoài Minh là dạng nhân vật gì, từ ám chỉ của Hồng Trường Võ đã đoán ra được, cái tiểu tử tên gọi Trương Dương kia vô cùng có khả năng chính là người yêu của Yên Nhiên, bất quá Tống Hoài Minh có chút không hiểu, con gái mình thế nào lại quen biết một tên chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình ở một xã tại tỉnh Bình Hải.

Hai người đang nói chuyện thì lại có người chạy tới, đó là hai vợ chồng cục trưởng cục cảnh sát Kinh Sơn – Tạ Chí Quốc, hắn và bọn TỐng Hoài Minh đều là người quen. Kỳ thực ngoại trừ cái lão tham mưu Sở Trấn Nam vốn bất hòa với con rể mà không chịu gặp mặt ra, hầu như đám tiểu bối của lão đều quen biết với Tống Hoài Minh.

Tống Hoài Minh này thái độ làm người rất tốt, năng lực chấp chính cũng cao, kể từ lúc đảm nhiệm chức vụ bí thư thị ủy Tĩnh An, kinh tế Tĩnh An từ đứng thứ ba đã nhảy vọt lên hạng đầu về tăng trưởng trong cả nước, trở thành một trung tâm kinh tế chính trị lớn của phía Bắc.

Tống Hoài Minh tuy rằng bình thường rất ít gặp mặt nữ nhi, thế nhưng thông qua các quan hệ, nhất cử nhất động của nữ nhi hắn đều quan tâm. Hắn cùng hai vợ chồng Tạ Chí Quốc bắt chuyện, đều là nói về tình hình bệnh của Sở Trấn Nam.

Sở Trấn Nam tuy rằng đang bệnh, nhưng tinh thần thì vẫn rất bình thường. Lúc này lão đang nằm trên giường bệnh ồn ào: “Con mẹ nó, ta không có bệnh, bắt ta nằm ở đây làm cái gì? Lão tử mưa bom bão đạn còn không sợ, chút cảm mạo vớ vẩn ấy lại ngại sao. Yên Nhiên! Làm thủ tục xuất viện cho ta đi!”

Sở Yên Nhiên cùng Trương Dương cùng bước vào, vừa lúc nghe thấy tiếng lão, Sở Yên Nhiên cả giận: “Sở lão đồng chí, ngươi thế nào không chịu yên đi, cứ để cho người khác phải lo lắng thế? Già đâu như vậy mà cứ như một hài tử vậy? Cứ loạn lên như vậy, hay là muốn vài ngày nữa, mọi người cùng đứng nhìn ngưới trong lá quốc kì?”

Sở Trấn Nam mở to mắt nhìn: “Ngươi là cháu gái ta mà sao lại nói với ta như là thím ta vậy? Ngươi có lương tâm không?” Nói xong lão mới để ý thấy Trương Dương đứng đằng sau Yên Nhiên, tựa như thấy vị cứu tinh, lão hứng phấn kêu lên: “Thần y! Trương Dương a! Ha ha ha! Ngươi đến rồi! Mau, mau cứu ta, ta ở cái chỗ này khó chịu lắm rồi!”

Sở Yên Nhiên sẵng giọng: “Bắc si nói ngươi đừng có hưng phấn quá, thành thật một chút đi!”

Sở Trấn Nam ủy khuất nhìn cháu gái, đứa cháu này đúng là nữ quái a, ngay cả trước mặt người ngoài cũng không cấp cho lão già này một chút mặt mũi nào.

Trương Dương đi tới ngồi cạnh giường Sở Trấn Nam, cầm lấy cổ tay phải của lão. Sở Trấn Nam có chút lo lắng hỏi: “Ta nửa người đều tê rần, cả tay lẫn chân đều vô lực.”

Trương Dương cười nói: “Lão thủ trưởng a! Ngươi gọi ta là thần y thì phải tin tưởng ta chứ. Có bệnh nào không chữa được mà lại là thần y không?” Hắn xem qua mạch cho Sở Trấn Nam, trong lòng rất nhanh minh bạch, lão gia tử bị trúng gió đột ngột, bất quá cũng không nặng, không xuất hiện các triệu chứng như da thịt tái xanh, mồm méo mắt lệch, ngôn ngữ hàm hồ, thần trí bất minh. Hiện tại chỉ có chút trở ngại về hoạt động, hẳn là thuộc về trung kinh lạc bệnh trạng, phương pháp trị liệu là đả thông mấy huyệt nhân trung, phong long, tam âm giao, thái trùng, và đương nhiên châm cứu là chính.

Trương Dương tra xét bệnh tình Sở Trấn Nam xong, trong lòng đã có tính toán, mỉm cười nói: “Ngài cũng đừng nóng lòng, trước tiên nghỉ ngơi cho thật tốt. Sáng mai ta sẽ châm cứu cho!”

Sở Trấn Nam vốn tính nôn nóng, vừa nghe thấy phải chờ tới sáng mai thì nóng lòng: “Đêm nay với sáng mai thì có khác gì nhau, ngươi cứ châm luôn cho ta đi.”

Sở Yên Nhiên cả giận: “Ngươi là bác sĩ hay hắn là bác sĩ. Trương Dương chạy từ Đông Giang tới đây, ngay cả ăn còn chưa kịp, ngươi không định để cho người ta sống nữa a?”

Sở Trấn Nam bất bình: “Thiên vi a! Sao ngươi lo lắng cho hắn thế? Thương yêu hắn như vậy mà không biết thương lấy lão già nãy một chút?”

Sở Yên Nhiên bị hắn nói cho đỏ cả mặt, vội nói: “Lão quái chỉ biết nói bậy.”

Sở Yên Nhiên quan tâm khiến cho Trương Dương cảm thấy ấm áp, hắn nhẹ giọng nói: “Lão thủ trưởng, không phải là ta không muốn chữa ngay, mà bệnh tình của người vừa mới, cơ thể còn yếu, phải đợi khỏe lên một chút đã.”

Sở Trấn Nam gật đầu, thở dài nói: “Lần này tất cả giao cho ngươi đó. Yên Nhiên, đẫn hắn đi ăn cơm đi!”

Sở Yên Nhiên vốn định đi, nhưng lại nghĩ đến phụ thân đang ở bên ngoài, liền lắc đầu nói: “Ta ở đây!” Nàng áy náy nhìn Trương Dương, hắn cũng minh bạch nàng đang nghĩ gì liền nói: “Yên Nhiên, lão nhân gia đang bệnh, ngươi cứ ở lại trông nom đi. Có việc gì cứ điện cho ta.”

Sở Trấn Nam nói với tiểu Trần: “Tiển Trần ngươi nói với Hồng Trường Võ, an bài cho Trương Dương nhỉ là nhà khách quân khu!” Lão nhân gia này mặc dù đã về hưu từ lâu, nhưng lực ảnh hưởng trong quân khu Bắc Nguyên này vẫn còn rất mạnh, lời hắn nói vẫn là quân lệnh, không có gì phải nghi ngờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.