Bốn gã thủ hạ của An Đức Uyên chỉ gật đầu nhẹ một cái rồi chia hai bên tả hữu quay người lại đứng canh trước cửa phòng bệnh, trong mắt tràn ngập sát ý, hiển nhiên giờ kẻ nào muốn vào phòng bệnh thì trước tiên phải bước qua xác bọn họ đã.
Lương Gia Kiệt liếc mắt nhìn bốn gã đại hán dũng mãnh kia một lượt, rồi làm bộ dạng uể oải nói với mấy người cấp dưới: “Ăn lương nhà nước mà đứng chơi hết cả lũ với nhau như vậy sao? Còn không mau điều tra xem mấy gã này có tiền án tiền sự gì ở Hồng Kông hay không?” Ánh mắt hắn lại rơi trên người Trương Dương, rồi vẫy vẫy tay với Trương Dương nói: “Tiểu tử, còn ngươi nữa. Mau theo ta hợp tác điều tra một chút!”
****
Nhìn cha nằm hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh, hai vành mắt An Đức Uyên liền đỏ sọng lên. Hắn chậm rãi từng bước khó khăn đến bên cạnh giường An Chí Viễn rồi đột nhiên quỳ sụp xuống hai tay run run nắm lấy bàn tay An Chí Viễn, thấp giọng nói: “Cha! Đứa con bất hiếu đã về đây …Cha! Cha nói đi …Nói cho con biết rốt cục nhà ta đã xảy ra chuyện gì …!”
An Chí Viễn vẫn đang ngủ say.
An Đức Uyên cố sức cắn cắn môi dưới giọng khàn khàn nói: “Cha! Con thề! Bất kể là kẻ nào, hắn dám động đến An gia, con nhất định sẽ đòi hắn nợ máu phải trả bằng máu. Con muốn hắn phải nếm mùi đau khổ tột cùng khi dám động đến An gia chúng ta!” Vừa nói, hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2058086/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.