🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đệ tử nhẹ giọng thì thầm an ủi Giang Lạc mấy câu, Giang Lạc nén buồn cố gắng nở nụ cười mạnh mẽ với hắn: "Tôi không sao."
Vẻ đau buồn mong manh mà đẹp đẽ, đệ tử híp mắt nhìn cậu sau đó rút khăn tay ra đưa cho Giang Lạc, dịu giọng nói: "Người chết rồi cũng không thể sống lại."
Đúng lúc Phùng Lệ gọi: "Giang Lạc."
Giang Lạc nhận khăn lau trên tay người đệ tử, lau hết đi nước mắt: "Thật sự cảm ơn anh, anh là?"
Người đệ tử nói: "Gọi anh là Kiều sư huynh là được."
Giang Lạc cảm ơn Kiều sư huynh, đi đến trước mặt Phùng Lệ: "Phùng tiên sinh."
Phùng Lệ nhìn gương mặt vẫn còn vương nét buồn của Giang Lạc, đôi mày xinh đẹp nhíu lại, nói thẳng: "Con có muốn bái ta làm thầy không?"
Bái Phùng Lệ làm thầy à?
Tất nhiên là Giang Lạc muốn rồi!
Nếu nhân vật chính công trong nguyên tác trở thành sư phụ của cậu, chắc chắn sẽ là một mệnh bài cực tốt. Giang Lạc cũng đã rõ vì sao hôm nay Trần Bì lại dẫn cậu đến phủ Thiên Sư, nhưng cậu không đồng ý ngay mà nói: "Phùng tiên sinh, con đã có sư phụ rồi."
Trần Bì vội nói: "Có sao đâu, đừng để ý đến sư phụ, con đã lớn như vậy rồi mà sư phụ cũng không dạy được con cái gì, đúng là ta chưa làm tròn bổn phận của một người thầy. Thiên chủ là sư thúc của con, có thiên sư dạy dỗ sư phụ yên tâm rồi, thậm chí ta còn mừng thay cho con."
Phùng Lệ lẳng lặng chờ Trần Bì nói xong.
Vẻ mặt khó xử của Giang Lạc khiến Trần bì sợ rằng cậu sẽ không đồng ý, lại nhỏ giọng khuyên cậu thêm vài câu. Phùng Lệ chưa bao giờ chủ động nhận đồ đệ, người khác cũng không muốn làm đồ đệ của y. Y không chắc trong lòng mình nghĩ thế nào, chỉ biết là ngoài bất ngờ còn có một chút mới mẻ.
Một lát sau, Giang Lạc cuối cùng cũng gật đầu: "Vâng, con xin bái Phùng tiên sinh làm thầy ạ."
Quá trình bái sư nói phức tạp thì cũng phức tạp, mà nói đơn giản cũng đơn giản. Thiên sư thu nhận đồ đệ cũng không khác người bình thường thu nhận đồ đệ là bao. Giang Lạc làm theo hướng dẫn của người khác từng chút, cuối cùng là dâng cho Phùng Lệ một tách trà.
Phùng Lệ nhấp môi một cái, điều này cho thấy quan hệ thầy trò đã định.
Sau khi chờ mọi người đi hết Phùng Lệ mới dắt Giang Lạc về thư phòng: "Con hẳn là đã biết vị trí của cửa ải thứ ba."
Giang Lạc gật đầu: "Chỉ nói là ở Tương Tây."
Phùng Lệ ngồi xuống rồi trả lời: "Hôm qua ta đã tính cho con một quẻ, quẻ tượng đại hung."
Nụ cười Giang Lạc cứng đờ.
Phùng Lệ vẫn cứ bình tĩnh, lời đáng sợ cứ thuận miệng nói ra như không: "Cửa ải thứ ba của con sẽ rất nguy hiểm. Những ngày tiếp theo ngoại trừ việc đi học, phần lớn thời gian con nên ở Phùng gia, chăm chỉ tăng cường năng lực của mình."
Giang Lạc lưu loát gật đầu: "Con biết ạ."
Phùng Lệ nói: "Tất cả sách bên phía tay trái của con, phải đọc hết trong vòng mười ngày."
Giang Lạc quay đầu nhìn về phía bên trái, thấy cả một giá sách từ "Sơn hải kinh" đến "Kinh dịch". Từ "Kinh thanh ô" đến "Sách táng", thêm vài quyển rất dày là "Phong tục tập quán các nơi''. Cả giá sách này ít nhất phải vài chục cân.
"..." Giang Lạc: "Đọc hết trong mười ngày ạ?"
Mặt Phùng Lệ không chút thay đổi, gật đầu: "Bắt đầu từ bây giờ đi."
Nói xong y ra khỏi thư phòng.
Giang Lạc thật sự nghi ngờ Phùng Lệ đang trả thù mình vì do dự việc bái sư vừa nãy. Nhưng lời của Phùng Lệ cậu nào dám không nghe, vì vậy đành cầm hai quyển sách chưa bao giờ thấy ở trên kệ xuống rồi ngồi trên thảm bắt đầu đọc.
May sao có vài mục cậu đã thử qua lúc trước. Tóm lại là, mặc dù áp lực hơi lớn nhưng vẫn có thể hoàn thành được.
Giang Lạc đọc xong lời tựa thì trời cũng đã tối. Đệ tử Phùng gia chuẩn bị phòng cho cậu, Giạng Lạc cũng không khách sáo mà qua đêm trong phủ Thiên Sư.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Giang Lạc đã bị tiếng đập cửa làm phiền. Cậu xuống giường ra mở cửa: "Ai thế?"
Đứng ngoài là Kiều sư huynh cậu mới gặp một lần, Kiều sư huynh mặc một bộ đạo bào rộng: "Sư đệ, muốn đi luyện công sáng không?"
Giang Lạc: "..."
Thói quen bị phủ Thiên Sư phá hết rồi..
Cậu đành phải đi thay quần áo, kéo cổ áo cao lên rồi bắt đầu đi luyện công buổi sáng với Kiều sư huynh.
Kiều sư huynh trông gầy nhưng khi chạy nhịp thở lại không thay đổi là mấy. Sau vài ngày tập luyện, thể lực của Giang Lạc cũng khá hơn nhiều. Lúc chạy có vẻ hơi buồn chán nên Kiều sư huynh lại tò mò hỏi: "Sư đệ, tại sao em lại thích một tên tà ma như vậy?"
Giang Lạc vốn đã xem Kiều sư huynh như bà tám Diệp Tầm, vì thế nhàn nhã nói: "Anh nhiều chuyện quá."
Kiều sư huynh đáp: "Chúng ta chạy thêm mười vòng, cứ từ từ mà nói."
Một vòng năm phút, Giang Lạc lại kể chuyện của Trì Vưu cho hắn nghe, Kiều sư huynh nghe say sưa không ngớt, cuối cùng hình như còn cảm động vì mối tình của họ, mà nói hết sức thật lòng: "Tiếc cho hai em quá."
Giang Lạc hít một hơi.
Một vòng cuối cùng, từ chạy chậm họ chuyển thành đi thong thả, hình như Kiều sư huynh nghe chưa đủ, phấn kích chỉ vào hồ nhân tạo lúc họ đi ngang qua rồi hỏi: "Các em có hẹn hò trên bờ hồ không?"
Giang Lạc gật đầu đại: "Tối đến bên hồ có nhiều cặp đôi yêu nhau, lúc anh ấy dắt em tới sẽ cố ý tìm một nơi không có ai cả."
"Ra là vậy." Kiều sư huynh cười càng nhiều thêm: "Lãng mạn ghê. Đêm ở hồ chắc trăng đẹp lắm nhỉ?"
"Ai mà chê được anh?" Ánh mắt Giang Lạc như gợi nhớ, cậu cười khổ hai tiếng: "Đó là hình ảnh đẹp nhất trong ký ức em."
Kiều sư huynh dịu giọng nói: "Có thể tưởng tượng được."
Một đoạn tiếp theo, Kiều sư huynh vẫn còn hứng thú hỏi thêm nhiều về câu chuyện này: "Em với tà ma đó đã làm chuyện thân mật gì chưa?"
Vấn đề này Văn Nhân Liên cũng từng hỏi. Giang Lạc cười gian xảo: "Chuyện không nên làm cũng đã làm rồi."
Khóe mắt của cậu mang theo ý cười khiến cho người ta như bị hấp dẫn đi: "Mặc dù em không có nhu cầu lắm đâu, nhưng đối phương yêu cầu, là con trai thì sao mà sợ được? Cho dù anh ấy là quỷ, không phải cũng làm được sao?"
Bằng một câu trả lời nước đôi, cậu ngầm chỉ ra được vị trí nằm trên của mình đồng thời không chừa lại dấu vết nào bôi đen hắn.
Giang Lạc rất hài lòng với câu trả lời đó của mình.
Đột nhiên Kiều sư huynh bật cười, nhìn ánh mắt nghi hoặc của Giang Lạc, hắn cố nhịn cười rồi xua tay nói: "Không có gì không có gì đâu. Sư đệ, em nhìn đằng trước kìa, hình như có ai đó tự tiện vào phủ Thiên Sư."
Giang Lạc nhìn theo hướng hắn chỉ, quả nhiên có một bóng người đang núp sau cái cây.
Cậu và Kiều sư huynh liếc nhau, hai người im lặng đến gần, phát hiện phía sau cây chính là một cô gái mặt mũi rất xinh đẹp, cô thường xuyên xuất hiện trên phim truyền hình, là một ngôi sao đang rất nổi tiếng lúc bấy giờ. Giang Lạc suy nghĩ, nhớ đến người này tên là Bạch Thu.
"Cô gái", Kiều sư huynh mở miệng hỏi: "Sao cô lại ở trong phủ Thiên Sư vậy?"
Nữ ngôi sao bị dọa giật mình thốt lên một tiếng. May thay lý trí đã áp lại phản ứng sinh lý, cô che miệng lại, tái mét nghiêng đầu sang chỗ khác.
Sau khi quan sát gần hơn, cậu lập tức nhìn rõ tình huống thực tế của nữ minh tinh qua lớp trang điểm trên mặt cô. Tròng mắt xanh đen, đôi gò má hồng thoạt nhìn vô cùng mất tự nhiên, có khi do hiệu quả của lớp makeup gây ra. Đôi môi nứt nẻ, hai mắt ngập tràn tơ máu, dù có đánh phấn đậm tới cỡ nào cũng không thể che được vẻ mệt mỏi.
Giang Lạc nhớ lại, dường như cách đây không lâu Bạch Thu bị stress, đôi khi cậu chơi điện thoại sẽ có lúc thấy báo chí hỏi Bạch Vân là cô có chơi ma túy không.
Dường như Kiều sư huynh hoàn toàn không biết cô gái này là ai: "Cô gái, không có sự cho phép của phủ Thiên Sư, không thể tự tiện vào trong được."
Nước mắt Bạch Thu bỗng nhiên rơi xuống, nhỏ giọng khóc: "Sư phụ, xin thầy hãy cho tôi vào gặp Thiên Sư đi, xin các thầy."
Không biết cô dùng đồ make-up nào mà khóc thảm thế vẫn không trôi được, thế mà còn trông thật đáng thương khiến người ta phải mềm lòng.
Vốn Giang Lạc còn tưởng Kiều sư huynh sẽ mềm lòng, nào ngờ giọng điệu vẫn như cũ, từ chối rất dứt khoát: "Muốn gặp Thiên Sư thì mời ra ngoài cổng chờ."
Bạch Thu sững sờ, lập tức dùng ánh mắt đau lòng mà nhìn Kiều sư huynh: "Sư phụ, thật sự chuyện của tôi gấp gáp trăm ngàn, cầu xin thầy sắp xếp cho tôi đi với ạ."
Cô còn định ôm chân Kiều sư huynh khóc lóc kể lể, nhưng cô không ngờ người đàn ông có khuôn mặt bình thường này lại tàn nhẫn hơn cô nghĩ rất nhiều. Cô hơi nhấc tay lên còn Kiều sư huynh thì lùi về sau một bước: "Ngại quá, đây là quy tắc ở phủ Thiên Sư chúng tôi."
Trông có vẻ hiền hậu chất phác, giọng nói cũng khiêm nhường lễ độ, nhưng Bạch Thu lại cảm thấy cực kỳ lạnh lùng xa cách. Cô chợt rùng mình, cố gắng nén lại giọng đang nghẹn ngào, miễn cưỡng nói: "Sư phụ, tôi biết Thiên Sư khó mà gặp được, nhưng thật ra cũng không bắt buộc phải gặp Thiên Sư. Nhiều người tài giỏi trong phủ Thiên Sư như thế, tôi chỉ muốn tìm một người có thể giải quyết chuyện của mình. Sư phụ, thầy có thể giải quyết giúp tôi được không? Tôi có thể trả thầy rất nhiều tiền! Tôi có tiền, tôi có tiền thật đấy!"
Kiều sư huynh từ trên cao nhìn xuống cô gái này, ánh mắt lạnh như băng. Hắn còn định từ chối, nhưng không biết nghĩ gì chợt cười: "Chi bằng chúng ta ngồi xuống rồi nói nhỉ? Nếu tôi có thể giúp cô thì tôi sẽ cố gắng giúp hết sức có thể."
Vừa khéo gần đó có đình nghỉ mát, vẻ mặt cô gái mừng rỡ khiến Giang Lạc không khỏi cảm thán rằng Kiều sư huynh tốt ghê: "Kiều sư huynh, anh biết cô ấy gặp chuyện gì không? Nếu không biết mà đồng ý giúp, em thấy cũng không hay lắm ạ?"
Kiều sư huynh: "Không sao, nếu quá khả năng của anh thì anh từ chối cô ấy là được rồi, nghe thôi mà, cũng không mất nhiều thời gian đâu."
Giang Lạc lại cảm thán trong lòng tiếp, người này tốt bụng thật.
Ba người bèn di chuyển đến đình nghỉ mát. Nữ minh tinh vô thức nhìn xung quanh rồi mới nhớ ra mình đang ở phủ Thiên Sư, một nơi mà không tay săn ảnh nào lẻn vào được. Rốt cuộc, ánh mắt phức tạp cũng có thể thả lỏng.
Cô nắm chặt cái túi trong tay, vẻ mặt vừa hận vừa yêu mãnh liệt: "Tôi... yêu một người đàn ông."
"Tôi yêu anh ấy vô cùng. Yên đến mức nếu anh ấy bảo tôi rút khỏi giới, tôi sẽ không ngần ngại đồng ý." Bạch Thu cúi đầu rồi nhìn ngón tay mình, thì thào: "Anh ấy thích ăn đồ đậm đà, tôi đặc biệt đăng ký một lớp nấu ăn vì anh ấy. Anh ấy thích phong cách nào tôi sẽ ăn mặc giống với gu của anh nhất. Anh không thích tôi lưu số người khác giới, tôi liền cắt đứt liên hệ với tất cả bạn bè và đồng nghiệp nam, thậm chí cả những mối quan hệ quý giá... Tôi..."
Đột nhiên cô ngẩng đầu, ánh mắt tuyệt vọng nhìn Giang Lạc và Kiều sư huynh: "Tôi nghi bản thân đã bị bỏ bùa rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.