Đệ tử nhẹ giọng thì thầm an ủi Giang Lạc mấy câu, Giang Lạc nén buồn cố gắng nở nụ cười mạnh mẽ với hắn: "Tôi không sao."
Vẻ đau buồn mong manh mà đẹp đẽ, đệ tử híp mắt nhìn cậu sau đó rút khăn tay ra đưa cho Giang Lạc, dịu giọng nói: "Người chết rồi cũng không thể sống lại."
Đúng lúc Phùng Lệ gọi: "Giang Lạc."
Giang Lạc nhận khăn lau trên tay người đệ tử, lau hết đi nước mắt: "Thật sự cảm ơn anh, anh là?"
Người đệ tử nói: "Gọi anh là Kiều sư huynh là được."
Giang Lạc cảm ơn Kiều sư huynh, đi đến trước mặt Phùng Lệ: "Phùng tiên sinh."
Phùng Lệ nhìn gương mặt vẫn còn vương nét buồn của Giang Lạc, đôi mày xinh đẹp nhíu lại, nói thẳng: "Con có muốn bái ta làm thầy không?"
Bái Phùng Lệ làm thầy à?
Tất nhiên là Giang Lạc muốn rồi!
Nếu nhân vật chính công trong nguyên tác trở thành sư phụ của cậu, chắc chắn sẽ là một mệnh bài cực tốt. Giang Lạc cũng đã rõ vì sao hôm nay Trần Bì lại dẫn cậu đến phủ Thiên Sư, nhưng cậu không đồng ý ngay mà nói: "Phùng tiên sinh, con đã có sư phụ rồi."
Trần Bì vội nói: "Có sao đâu, đừng để ý đến sư phụ, con đã lớn như vậy rồi mà sư phụ cũng không dạy được con cái gì, đúng là ta chưa làm tròn bổn phận của một người thầy. Thiên chủ là sư thúc của con, có thiên sư dạy dỗ sư phụ yên tâm rồi, thậm chí ta còn mừng thay cho con."
Phùng Lệ lẳng lặng chờ Trần Bì nói xong.
Vẻ mặt khó xử của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-chi-sinh-ton-chet-tiet-nay/895270/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.