Vốn dĩ Phùng gia có thể trở thành một trong sáu môn phái lớn là vì bọn họ có truyền thừa thiên sư. Thiên sư chỉ truyền cho người Phùng gia, nhưng một thiên sư lại có thể thu nhận mấy chục đến mấy trăm đệ tử. Bối cảnh khổng lồ mà thế gia đã tích lũy nhiều năm, người thường không cách nào tưởng tượng nổi.
Từ xưa đến nay, Phùng Lệ chính là thiên sư trẻ tuổi nhất, cũng là thiên sư mạnh nhất đời này.
Nguyên thân là đệ tử ký danh của đệ tử thiên sư đời trước, theo lý là thấp hơn Phùng Lệ một bối phận, vốn nên chủ động đi lên thăm hỏi Phùng Lệ. Nhưng nguyên thân lại chỉ là một kẻ bình thường chả ai nhớ đến trong số đông đảo các đệ tử Phùng gia. Giang Lạc không nghĩ rằng Phùng Lệ sẽ nhớ được cậu, tuân thủ nguyên tắc nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cậu cũng lười đi.
Thấy bóng dáng của Phùng Lệ biến mất dưới lầu, Giang Lạc thu hồi ánh mắt không chút gợn sóng: “Đi thôi, không phải cậu nói muốn đi ăn bún qua cầu hả?”
Hai người ra ngoài tìm đến một tiệm khá có tiếng gọi bún qua cầu. Đủ thứ nguyên liệu thượng vàng hạ cám đặt chung với nhau, tô bún còn to hơn cả mặt Giang Lạc. Cậu xắn tay áo cùng với Lục Hữu Nhất mỗi người ăn nguyên một tô bún.
Sau khi ăn ở căn tin trường học một tháng, rốt cuộc Giang Lạc cũng hiểu tại sao lúc trước Diệp Tầm và Lục Hữu Nhất chỉ ăn khoai tây sợi chua cay lại xúc động đến mức hai mắt đẫm lệ.
Bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-chi-sinh-ton-chet-tiet-nay/895248/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.