Khi vừa xuống giường vẫn chưa cảm thấy gì, nhưng đi một đoạn đường Giang Lạc liền cảm thấy cơ thể khó chịu.
Cảm giác khó chịu này giống như cây cối thiếu nước khô héo, tay chân rã rời, tinh thần mệt mỏi. Giang Lạc thử dùng thuật thông linh một lần nữa, nhưng lại thấy toàn thân đau nhức không chịu nổi, chữ cũng không viết ra được.
Lúc này cậu mới nhớ ra, trong mơ, cậu đã dùng hết khí trong cơ thể.
Giang Lạc suy tư, cậu là tinh thần nhập mộng, thể xác không nhập mộng, vậy thì khí là thứ thuộc về linh hồn sao?
Nhưng điều này cũng nằm trong dự liệu, dù sao Giang Lạc là một thiên tài, nhưng nguyên chủ thì không, sự khác biệt duy nhất giữa cậu và nguyên chủ chính là linh hồn.
Cậu chầm chậm đi tìm Kỷ Diêu Tử, rồi cùng Kỷ Diêu Tử đi tìm Vi Hoà đạo trưởng để từ biệt.
Trên đường, Kỷ Diêu Tử vẫn còn thắc mắc, “Không phải đã nói đợi cậu học được thuật thông linh rồi mới xuống núi sao?”
Giang Lạc nhịn sự khó chịu, mặt không đổi sắc nói: “Tôi đã học được rồi, dưới núi sắp có phiên tòa, để đề phòng bất trắc, tôi vẫn nên xuống núi trước.”
Kỷ Diêu Tử kinh ngạc, “Một đêm trôi qua cậu đã học được rồi sao?”
Thấy Giang Lạc gật đầu, Kỷ Diêu Tử lại tò mò hỏi: “Cậu thông linh cái gì vậy? Cho tôi xem với!”
Giang Lạc liếc nhìn cái cây khô bên cạnh, “Tôi thông linh là Mộc.”
"Anh có thể không biết, tôi rất thích hoa cỏ," Giang Lạc chậm rãi bổ sung, “Tối qua tôi đã thử rất nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-chi-sinh-ton-chet-tiet-nay/4704057/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.