Sau bữa ăn, Phùng Lệ bảo Giang Lạc mang ghế ra sân.
Sân tuyết được dọn dẹp rất sạch sẽ, nắng vàng rực rỡ, ánh sáng rất tốt. Giang Lạc gần như nhảy cẫng lên ngồi xuống trước mặt Phùng Lệ, sau khi choàng khăn lên, cậu đưa tay vén mái tóc đen lên, chải tất cả ra sau lưng, che chắn Tụ Hồn Trụy.
Những ngón tay trắng nõn luồn qua mái tóc, chiếc cổ thiên nga ẩn hiện sau lớp tóc che chắn. Phùng Lệ cúi đầu nhìn cậu, mái tóc rối bời tụ lại một chỗ, có vài sợi khá lộn xộn.
Hắn dứt khoát đưa tay ra, giúp đệ tử chải tóc.
Bàn tay xương xẩu của người đàn ông trưởng thành đeo chiếc nhẫn ngọc, từng sợi tóc bị tĩnh điện làm bay lên được chải phẳng phiu.
Bên cạnh là ông chủ tiệm tang lễ đứng xem, anh ta đưa một cây kéo, “Giang Lạc, cậu muốn cắt ngắn đến đâu?”
Giang Lạc nghiêng đầu nhìn lưng mình.
Sau hơn nửa năm, tóc cậu ngày càng dài, như mọc dại, đã từ dưới vai gần chạm đến xương bả vai. Vốn dĩ đã khá bất tiện, toàn bộ đều nhờ Giang Lạc đẹp trai mới giữ được mái tóc dài này, bây giờ lại càng bất tiện hơn.
Cậu tùy tiện nói: “Cắt hết đi.”
Ông chủ tiệm tang lễ tặc lưỡi, “Cắt hết là sao?”
Giang Lạc đề nghị: “Tóc húi cua?”
Cậu nghĩ rằng mình húi cua nhất định sẽ đẹp hơn.
Phùng Lệ hiếm khi mím môi.
Mái tóc dài của Giang Lạc chưa bao giờ được cậu chăm sóc cẩn thận, nhưng chất tóc lại cực kỳ tốt, mịn màng và đẹp như lụa, sau khi nhỏ nước mắt nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-chi-sinh-ton-chet-tiet-nay/4704035/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.