🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sau khi Giang Lạc viết hàng chữ này xong, cậu lại nở một nụ cười, nhưng ý cười rất nhạt, so với cậu trong quá khứ thì tựa như đã biến thành một người khác, "Thứ dục vọng này chẳng phải là dơ bẩn lắm sao?"

"Lạch cạch" .

Que chỉ bài dài nhỏ bị cắt thành hai nửa bởi những ngón tay thon dài bên trong găng tay trắng.

Thầy giáo trẻ đẹp trai thu lại độ cong nơi khóe miệng, khuôn mặt không còn cảm xúc.

Áp suất thấp tràn ngập trong phòng học.

Vẻ mặt Giang Lạc bình tĩnh, đôi mắt xếch trước đây từng mang theo sự sắc bén lạnh nhạt. Nhưng giờ đây, đôi mắt đẹp đẽ này lại trở nên vô cùng xa cách, cứ như một vị thần xa rời trần thế, không nhiễm bụi trần vậy.

Trì Vưu dồn dập cười vài tiếng: "Dơ bẩn?"

Tiếng cười của hắn đột nhiên ngừng lại, âm u lặp lại: "Bẩn?"

Trong lòng Giang Lạc sướng đến bùng nổ.

Đúng vậy, anh bẩn, anh bẩn muốn chết luôn.

Ác quỷ mây mù che đỉnh, giương mắt nhìn Giang Lạc, hắn dùng que chỉ bài còn lại gõ gõ bảng đen, "Tiếc thật, bạn Giang Lạc, câu này em cũng trả lời sai mất rồi."

Giang Lạc lẳng lặng nhìn hắn.

Trì Vưu nói: "Thầy chỉ nói lên giường thôi, sao em có thể dùng từ thô tục như thế để hình dung?"

miệng Giang Lạc cứ như được lắp một cái công tắc chuyên dùng để kích thích ác quỷ, cậu bắt chước dáng vẻ không dính khói lửa trần gian của Túc Mệnh Nhân, bất đắc dĩ nói: "Thầy à, dù có dùng từ gì thì nó cũng miêu tả cùng một chuyện mà."

"Thầy nghĩ nó thô tục, chỉ vì chuyện đó thô tục mà thôi, chứ nó không liên quan đến việc dùng từ. Mà loại chuyện này, càng nói sẽ càng bẩn."

Nói xong, Giang Lạc bèn muốn bước xuống bục giảng, nhưng trong phút chốc cậu đã bị đè lên bảng đen. Gương mặt cọ qua chữ viết trên bảng đen làm má lấm tấm bụi phấn thô ráp.

Hai tay cậu bị buộc đặt phía sau lưng, ác quỷ dán lên lưng cậu, giam cầm cổ tay cậu, giọng nói lạnh lùng "Đã cho em hai cơ hội nhưng em vẫn chưa trả lời được, em khiến thầy rất thất vọng."

"Thầy phải phạt em, để em biết rằng sau này phải nghiêm túc nghe thầy giảng bài."

Mắt Giang Lạc lóe lên, phạt cái gì?

"Thầy." cậu thở dài, dường như không hiểu nổi cơn giận của Trì Vưu, "Thân là thầy giáo, thầy không nên đối xử với học sinh như thế. Nhưng rõ ràng bây giờ thầy sẽ không nghe lời khuyên của em."

Đến giãy dụa cậu cũng không muốn, cậu càng như vậy, lửa giận của ác quỷ lại càng bùng lên mạnh mẽ hơn. Giang Lạc biết rõ trong lòng nhưng lại cố ý nghiêng đầu, bình thản khuyên nhủ: "Thầy à, thầy làm thế này là sai rồi."

Miệng nói sai, đuôi mắt lại khẽ nhướng lên, mang ý khuyên giải, thoạt nhìn thì giống như vô dục vô cầu, nhưng độ cong gợi lên rõ ràng cứ như một diễm quỷ muốn đoạt mạng người vậy.

Phần bụng Trì Vưu bỗng nhiên bị thứ gì đó gãi qua như chuồn chuồn lướt nước, ác quỷ hơi khựng lại, hắn cúi đầu xuống nhìn hai tay Giang Lạc.

"Xin lỗi." Giang Lạc mới phản ứng được, nhíu mày thản nhiên nói, "Tay của em bị thầy nắm hơi đau."

Đau là đương nhiên, dù sao cổ tay cũng đã xuất hiện mấy vết bầm tím rồi. Lòng bàn tay sung huyết, mười ngón đã đỏ bừng.

Giống như một cánh hồng bị nghiền nát.

Cơn thịnh nộ của ác ma như bị chia thành hai nửa, một phần là càng bực bội hơn vì bị dáng vẻ tứ đại giai không lúc này của Giang Lạc chọc giận, phần còn lại là nội hỏa do bị Giang Lạc khiêu khích.

Nhưng so với giải quyết những cơn tức này, hắn muốn ép Giang Lạc trở về hình dạng ban đầu hơn.

Giang Lạc không giãy dụa, không khiêu khích, yếu ớt tựa như dù Trì Vưu có bóp chết cậu thì cậu cũng sẽ không phản kháng, rất giống một con rối đã mất đi linh hồn. Trì Vưu không biết vì sao mình lại tức giận và bạo ngược như thế, nhưng sau khi biết Giang Lạc đã ngâm trong Hồ Thiên Bích cùng với Túc Mệnh Nhân, trán hắn lập tức giật giật, lý trí rơi xuống bờ vực hắc ám.

Trì Vưu nhìn Giang Lạc.

cho dù vẻ mặt có dao động thì nội tâm thanh niên tóc đen cũng cực kì bình tĩnh. Sự bình tĩnh này không giống với sự bình tĩnh mà Giang Lạc dùng để chống cự hắn khi trước, mà nó là sự trống rỗng do không màng sinh tử, không có dục vọng mang lại.

Tôi thật sự rất ghét dáng vẻ này của em.

Ác quỷ "muốn".

Không có dục vọng?

Vậy sinh ra dục vọng là được.

Thấy dơ bẩn?

Vậy cứ khiến em bẩn hơn là được.

Hắn sẽ khiến Giang Lạc trở về dáng vẻ trước kia.

"Bẩn?" Ác quỷ đột nhiên cười, "Ai bẩn?"

dù thanh niên tóc đen bị hắn hạn chế đã mất đi hứng thú đối nghịch, nhưng cậu cũng không hề sợ hãi: "Thầy."

"Tôi à..." Ác quỷ thở dài ẩn ý: "Hóa ra là tôi bẩn."

"Em nói rất đúng, " ác quỷ cười trầm thấp, cúi đầu buông một nụ hôn mang ý xâm phạm lên phần gáy không chút đề phòng của Giang Lạc, "Tôi có dục vọng với em, dục vọng bẩn thỉu, tôi cũng bẩn thỉu."

Một sự hưng phấn kỳ lạ nhuộm đỏ hai mắt ác quỷ, giọng hắn dần dần trở nên khàn khàn gợi cảm, "Vậy tôi vấy bẩn em luôn là được."

Một cái tay khác của hắn nắm lấy ngón tay Giang Lạc.

Tay của con người dù có mạnh đến đâu cũng không thể chống lại sức mạnh của ác quỷ.

Làn da Giang Lạc đầy tính đàn hồi, ác quỷ gần như đã có một điệu múa mập mờ từ mu bàn tay đến khe hở giữa các ngón tay cậu.

Giang Lạc cau mày, ngữ điệu vẫn bình bình: "Tôi không hứng thú với anh."

Trì Vưu cúi đầu, từ góc nhìn của hắn, thân hình đơn bạc thanh niên bị hắn làm bật lên sự thon gầy. Tiếng quạt quay càng lúc càng lớn, ác quỷ cười cổ quái, "Tôi thấy hứng thú với em là được rồi."

Mày Giang Lạc cau chặt hơn, mỗi một biến hóa trong biểu cảm của cậu ngay lúc này đều sẽ khơi dậy sự hưng phấn biến thái của ác quỷ. Thậm chí ác quỷ còn cố ý chừa lại sơ hở để cậu tránh thoát, đúng vậy, hắn thấy thanh niên tóc đen chần chừ một lát, sau đó vẫn thoát ra khỏi ách thống trị của hắn.

Tóc ác quỷ hơi rối, bên dưới cặp kính gọng vàng, hai mắt của hắn mang ý nghĩ xấu xa hệt như quái vật dưới vực sâu.

Thanh niên tóc đen bị tẩy mất dục vọng đã bị hắn khơi gợi cảm xúc thành công, hơi chán ghét nói: "Đừng động vào tôi."

Tiếng cười của ác quỷ tăng từ thấp đến cao, học sinh dưới bục giảng cũng nở nụ cười. Tiếng cười hợp lại với nhau trở nên vừa quỷ dị vừa đáng sợ. Giang Lạc xoay đầu nhìn lại, dáng vẻ những học sinh kia trở nên rất đáng sợ, bọn họ nhìn chằm chằm vào Giang Lạc, rõ ràng đã thấy hết nụ hôn mờ ám vừa rồi giữa Giang Lạc và ác quỷ.

Giang Lạc đứng trên bục giảng, không biết có nên xuống dưới hay không.

Ác quỷ đến cạnh bục giảng, hắn dùng que chỉ bài gõ gõ lên mép bục giảng, mỉm cười nói với Giang Lạc: "Bạn học Giang, ngồi đây đi."

Giang Lạc không nhúc nhích, ác quỷ nói: "Em muốn thầy ôm em qua à?"

Hắn tiến lên trước, vỗ vỗ hai tay ngăn cản hắn của Giang Lạc, cứng rắn ôm lấy Giang Lạc, đặt cậu ở cạnh bục giảng.

Hai tay ác quỷ chống ở hai bên bục giảng, giam Giang Lạc giữa hai tay mình, tư thái chiếm hữu của người đàn ông đã nói lên tất cả, hắn cười nhạt nhìn Giang Lạc, "Không ngờ em cũng có ngày này."

"Chút thủ đoạn nhỏ đã có thể khống chế được em, đúng là khiến tôi thất vọng, " ác quỷ hững hờ nói, nhưng hai mắt lại nhìn Giang Lạc chăm chú, không buông tha cho bất kì biểu cảm nào của cậu, "Phải nói em không hổ là nhân loại nhỉ? Vẫn cứ yếu như vậy."

sau khi bị nhân loại này lừa gạt nhiều lần, lần này ác quỷ không thể không nghi ngờ Giang Lạc đang giả vờ giả vịt để lừa hắn tiếp.

"Đối phương là ai? Túc Mệnh Nhân?" Trì Vưu thăm dò từng chút một, cười nhạo nói, "Ông ta kiểm soát em dễ như trở bàn tay nhỉ."

Miệng hắn nói vậy, tay lại bắt đầu ẩn ý vuốt ve người Giang Lạc.

"Giang Lạc, cậu cũng đã biến thành một người vô vị rồi."

Giang Lạc mở to mắt nhìn ác quỷ, "Không liên quan tới người khác, tôi chỉ đơn thuần cảm thấy anh cho tôi cảm giác dơ bẩn mà thôi."

Khóe môi đang cong lên của ác quỷ đông cứng lại.

Một lát sau, hắn đột nhiên phất phất tay.

Đám học sinh giả trong phòng học biến mất không thấy tăm hơi.

Khóe mắt Giang Lạc liếc ra sau lưng, không rõ tại sao hắn lại cho đám người giả biến mất.

Lúc đang suy tư, cậu đột nhiên cảm giác được một luồng áp lực ở sau gáy.

Áp lực này giống như một cái tay khổng lồ đang đè nặng lên lưng cậu, đè ép đầu cậu, buộc cậu phải áp sát ác quỷ, chủ động dâng môi mình lên.

Ác quỷ khẽ cười, thưởng thức đôi môi của cậu thanh niên, hôn lại không chút lưu tình.

Nụ hôn này cực kì hung hăng, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống Giang Lạc, môi cậu da tróc thịt bong, máu me đầm đìa.

Giang Lạc thờ ơ không hợp tác, bắt đầu hơi giãy dụa.

Nụ hôn này vội vàng dừng lại.

Đôi mắt ác quỷ u ám vì bị đẩy ra, thanh niên ngồi ở một bên bục giảng, một sợi chỉ bạc bị kéo ra quanh quẩn bên môi cậu. Ánh mắt cậu dao động lớn hơn khi nhìn về ác quỷ, tất cả đều cực kỳ tuyệt diệu, ác quỷ có cảm giác như mình đã tái tạo lại Giang Lạc, hắn nhếch môi, "Vậy chúng ta tranh thủ vào vấn đề chính đi."

*

Ác quỷ hôn lên đuôi mắt Giang Lạc.

Trên bục giảng, phấn viết và chén giữ ấm rơi tứ tung trên mặt đất.

"Em cũng bẩn." ác quỷ cố ý thể hiện sự kinh ngạc một cách khoa trương , "Thật bẩn."

Hắn cười vài tiếng.

Mồ hôi nhỏ xuống, tiếng chuyển động của chiếc quạt cũ kỹ vang lên trên đỉnh đầu, nhưng nó không mang gió mát tới mà thay vào đó là sự bức bối phiền muộn.

Cửa sổ đóng chặt, cửa phòng học cũng bị đóng lại kín kẽ, gió mát bên ngoài không thổi vào được, mồ hôi ngày càng nhiều hơn.

hai tay Giang Lạc căng cứng, gân xanh trên cổ nổi lên, máu huyết lưu động nhanh chóng.

Tiếng tim đập dồn dập trong lồng ngực.

Bịch, bịch.

Ác quỷ tận mắt thấy ánh mắt tĩnh lặng của thanh niên tóc đen rốt cuộc đã xuất hiện gợn sóng, dáng vẻ vô tình vô dục đã bị hắn đánh nát, cảm xúc chân thực ánh lên từ tận đáy mắt.

Điều này gần như đã khiến mỗi một dây thần kinh của Trì Vưu đều run lên vui vẻ.

thanh niên tóc đen tỉnh táo lại không dám tin nhìn tình huống trước mắt, không chút do dự đá ác quỷ một cước. Giả thành dáng vẻ kinh hoảng sau khi khôi phục tính tình, "Trì Vưu —— "

Hai mắt rực lửa, hận đến ngứa răng.

Ác quỷ lại cười ra tiếng, tâm trạng của hắn tốt đến mức có mù cũng nhìn ra được, nắm lấy mắt cá chân Giang Lạc dùng toàn lực đá tới, "Bạn học Giang, vừa tỉnh lại đã nhiệt tình vậy sao? Dù em có muốn cảm ơn thầy vì đã thức tỉnh em thì cũng không cần gấp gáp muốn ôm ấp yêu thương như vậy chứ."

Hắn áp chế tất cả tập kích của Giang Lạc, mạnh mẽ đến gần, bóp lấy cằm Giang Lạc, nhìn đôi mắt sinh động kia của thanh niên đến xuất thần, đôi mắt như có đốm lửa, dường như linh hồn ác quỷ cũng đã có sự rung động, hắn đột nhiên cười trầm thấp, tố chất của một tên điên trong tiếng cười khiến người ta phải nổi da gà.

Ác quỷ nói: "Tôi thật sự có hơi muốn củng cố vị trí tình nhân của chúng ta rồi đó."

Mắt Giang Lạc đột ngột trợn to.

*

Tám giờ sáng, chân trời đã sáng lên.

mí mắt thanh niên tóc đen trên giường khẽ run lên, mồ hôi trên trán cậu dính ướt vỏ gối, cũng dính ướt mái tóc đen, trong chật vật nhưng lộ ra hơi thở khô nóng của tuổi trẻ.

Thật lâu sau, cậu thấp giọng rên rỉ, rốt cuộc cũng chậm rãi mở mắt.

Giang Lạc lười biếng hồi thần, giở chăn mền lên nhìn một chút, lại lập tức cau mày lại.

Tự lẩm bẩm: "Giữa mùa đông mà còn phải giặt quần..."

Nhưng giờ phút này toàn thân cậu đều lộ ra hơi thở lười biếng, không muốn nhúch nhích tí nào. Suy tư một hồi, Giang Lạc vui vẻ quyết định vứt hết đống quần dơ.

cậu vươn người một cái, chậm rãi đứng dậy từ trên giường. Chỉnh lý bản thân xong mới đi đến trước gương nhìn dáng vẻ của mình lúc này.

Hai má đỏ bừng, môi cũng đỏ như máu. Trông cứ như đang bị sốt do cảm mạo, nhưng mi gian của thanh niên vẫn còn lẫn mùi vị sau khi xong việc.

Vừa nhìn đã biết không phải bị bệnh mà là giải quyết xong vấn đề sinh lý.

khóe mắt Giang Lạc giật giật, ung dung quay người đốt sạch quần áo bẩn.

Cảm giác tối qua mang lại không tồi chút nào.

Khóe miệng Giang Lạc cong lên, ngâm nga hát, ngón tay khó nhịn khẽ vuốt một chút.

Tiếc là sau đó không có thuốc để hút, nhưng không sao, cậu vẫn rất vui vẻ.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Đây, chương này có 200 bao lì xì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.