Sau khi Giang Lạc viết hàng chữ này xong, cậu lại nở một nụ cười, nhưng ý cười rất nhạt, so với cậu trong quá khứ thì tựa như đã biến thành một người khác, "Thứ dục vọng này chẳng phải là dơ bẩn lắm sao?" 
"Lạch cạch" . 
Que chỉ bài dài nhỏ bị cắt thành hai nửa bởi những ngón tay thon dài bên trong găng tay trắng. 
Thầy giáo trẻ đẹp trai thu lại độ cong nơi khóe miệng, khuôn mặt không còn cảm xúc. 
Áp suất thấp tràn ngập trong phòng học. 
Vẻ mặt Giang Lạc bình tĩnh, đôi mắt xếch trước đây từng mang theo sự sắc bén lạnh nhạt. Nhưng giờ đây, đôi mắt đẹp đẽ này lại trở nên vô cùng xa cách, cứ như một vị thần xa rời trần thế, không nhiễm bụi trần vậy. 
Trì Vưu dồn dập cười vài tiếng: "Dơ bẩn?" 
Tiếng cười của hắn đột nhiên ngừng lại, âm u lặp lại: "Bẩn?" 
Trong lòng Giang Lạc sướng đến bùng nổ. 
Đúng vậy, anh bẩn, anh bẩn muốn chết luôn. 
Ác quỷ mây mù che đỉnh, giương mắt nhìn Giang Lạc, hắn dùng que chỉ bài còn lại gõ gõ bảng đen, "Tiếc thật, bạn Giang Lạc, câu này em cũng trả lời sai mất rồi." 
Giang Lạc lẳng lặng nhìn hắn. 
Trì Vưu nói: "Thầy chỉ nói lên giường thôi, sao em có thể dùng từ thô tục như thế để hình dung?" 
miệng Giang Lạc cứ như được lắp một cái công tắc chuyên dùng để kích thích ác quỷ, cậu bắt chước dáng vẻ không dính khói lửa trần gian của Túc Mệnh Nhân, bất đắc dĩ nói: "Thầy à, dù 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-chi-sinh-ton-chet-tiet-nay/3536638/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.