Chương trước
Chương sau
Dòng chính của Trì gia căm thù hoa văn quỷ đến tận xương tủy, mà cảm giác của Trì Vưu với nó cũng vô cùng phức tạp. Tuy nhiên mục tiêu của hắn cho tới nay chính là tách hoa văn quỷ ra rồi trở thành "người" sống sót.

Hắn ko muốn trở thành một con quỷ.

Nhưng tương lai của hắn lại khiến hắn thất vọng. Sau này Trì Vưu trở thành một ác quỷ ko có nhân tính, điên cuồng và vặn vẹo.

Trì Vưu khó khăn nắm lấy ống quần của quân trang đại thiếu, kéo chân hắn ta xuống rồi lạnh lùng nói: "Anh không còn là người nữa rồi."

Quân trang đại thiếu ngẩng đầu nhìn cây cổ thụ bên cạnh, một con chim tước đang đậu trên cành cây khô. Đôi mắt đen như mực của nó nhìn chằm chằm bọn hắn.

Sự im lặng bao trùm cả người hắn. Sau đó hắn bất ngờ bật cười, nụ cười ấy mang theo niềm vui và sự thích thú: "Đúng là một ý tưởng ngây thơ."

Hắn nói: "Cái chết chỉ khiến ta trùng sinh."

...

Sau khi thấy thời gian ko sai biết lắm, Giang Lạc bèn cầm lấy giấy bút trở lại bên hồ. Lúc cậu tới nơi, Trì Vưu đã leo lên mặt đất, ngoài trử bùn đất và nước máu dính trên người thì ko nhìn thấy biểu cảm đau đớn trên gương mặt hắn.

Thậm chí hắn còn mỉm cười nhận lấy giấy bút: "Cảm ơn Giang thiếu gia nhé."

Nói xong hắn đến bên cạnh Trì Điền đứng.

Lúc nâng bút viết chữ, tay hắn hơi run rẩy. Trì Vưu lạnh lùng tránh khỏi tầm mắt của Giang Lạc, tiếp theo cực kỳ bĩnh tĩnh viết thật nhanh một bức thư thú tội.

Ngay sau đó, hắn cầm tay Trì Điền xoa vào chỗ máu dính trên mặt gã rồi ký tên xuống lá thư thú tội.

Trì Vưu cẩn thận cất thư thú tội đi, có vẻ cảm thấy chưa hả dạ nên hắn lột sạch áo trên người gã ra. Vô số vết móng tay sâu hoắm trải rộng trên lưng gã, đó chính là hậu quả do một người phụ nữ giãy giụa, chống cự dữ dội tạo thành. Suy cho cùng, đây là minh chứng rõ ràng nhất.

Hắn vừa làm xong thì có một nhóm người theo sát gã sai vặt vội vàng chạy đến.

Từng bước chân của nhóm trưởng lão Trì gia loạng choạng, khuôn mặt thì tràn đầy lửa giận, thoạt nhìn giống như sắp sinh sự. Hiện tại nhìn thấy họ chỉ khiến Giang Lạc thêm phiền chán. Ở thế giới bên ngoài, cậu vừa lên bờ đã bị Phùng Lệ đưa đến Liên gia nên chưa kịp trả thù Trì gia. Kết quả ở trong thế giới gương này, một đám Trì gia càng khiến mọi chuyện thêm trầm trọng, tiêu sạch toàn bộ sự kiên nhẫn của người khác.

Nếu có thể chơi chết tất cả trong một lần thì tốt quá.

Hình như Trì Vưu cảm nhận đc tâm trạng ko kiên nhẫn của cậu, lập tức nói: "Em về phòng chờ tôi đi."

"Em đừng lo..." Ánh mắt Trì Vưu dần âm u: "Tôi sẽ về với em ngay thôi."

Sau này Trì Vưu là một tên ác quỷ, còn bây giờ hắn là một con rắn độc. Bất kể là Trì Vưu nào thì Giang Lạc đều ko lo lắng.

Hơn nữa cậu cũng ko có hứng để xem vở kịch khiến Trì Vưu tức giận này, vì vậy dứt khoát bỏ đi. Tuy nhiên cậu ko về phòng ngay mà đi tìm nhóm Liên Tuyết.

Liên Tuyết vừa an ủi Lý Tiểu xong, sau khi thấy Giang Lạc lập tức thở dài: "Lý Tiểu đang hoảng sợ lắm, cậu ấy sợ mình sẽ là người chết tiếp theo."

"Chẳng qua nếu là em, em cũng sợ. Ai bảo người chết đều chung hội với cậu ấy chứ..." Liên Tuyết: "Sư huynh ơi, chúng ta vẫn nên nhanh chóng nghĩ cách rời khỏi tgioi gương thôi. Em càng lúc càng cảm thấy bất an."

Giang Lạc cũng đồng ý với suy nghĩ của cô. Sau khi quay về phòng, việc đầu tiên mà cậu làm là liệt kê tất cả những gì cậu biết, sắp xếp rõ ràng xong liền cầm tờ giấy để trên ngọn nến rồi đốt cháy.

Bên ngoài bỗng vang lên ba tiếng gõ cửa.

"Cốc, cốc, cốc."

Một bóng đen đứng trước cửa.

Bây giờ vẫn là ban ngày nhưng quỷ chỉ xuất hiện vào buổi tối trong thế giới gương, vì thế Giang Lạc an tâm đi ra mở cửa. Nhưng cửa vừa mở, bên ngoài ko phải là quỷ quái với khuôn mặt đáng ghét mà là tên ác quỷ còn khủng khiếp hơn cả quỷ.

Quân trang đại thiếu bước vào phòng, cửa phòng sau lưng hắn lập tức khóa chặt.

Giang Lạc chỉ cau mày một chút rồi lại nhanh chóng nhập vai, nghi ngờ lùi về sau vài bước: "Sao đại thiếu lại tới đây vậy?"

Đại thiếu cởi mũ quân đội xuống rồi nhẹ nhàng đặt nó lên bàn, sau đó nhàn nhã ngồi xuống, Ác quỷ ko vội vạch trần vở kịch của Giang Lạc, thuận theo cậu mỉm cười: "Trì phu nhân, tôi tới đây tất nhiên là để hỏi thăm chồng của cậu rồi." Nói đến đây, hắn dừng lại, ngập ngừng một chút rồi mới nói tiếp: "Rốt cuộc có chuyện cậu ta giết người vào tối hqua ko?"

Cảm giác bị Trì Vưu tương lai gọi là "Trì phu nhân" vô cùng kỳ lạ. Giang Lạc cụp mắt, hoàn toàn nhập vào vai diễn. Cậu nhướng mày, muốn nổi giận nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống: "Thưa đại thiếu, lúc bên bờ hồ tôi đã nói rồi, tối qua anh ấy ở cùng tôi suốt đêm, tôi có thể làm chứng, cả đêm anh ấy ko hề đi ra ngoài."

Đại thiếu hỏi: "Thế cậu làm chứng như thế nào?"

Giang Lạc nói: "Dấu hôn trên cổ anh ấy vẫn chưa đủ à?"

Đại thiếu mỉm cười, nụ cười chứa đầy ẩn ý. Hắn gõ xuống bàn, kéo dài thanh âm nói: "Được lắm."

Hắn đứng dậy, cởi áo choàng. Quân trang màu xám tro vừa vặn áp lực như một lưỡi dao, bước từng bước về phía Giang Lạc: "Vậy từ giờ trở đi cậu cứ xem tôi là Trì Vưu tối qua, để tôi xem rốt cuộc đem qua hai người đã làm những gì."

Giang Lạc mở to hai mắt: "Như vậy sao được?"

"Cậu ko đồng ý?" Bước chân đại thiếu dừng lại, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Giang Lạc, cảm giác áp bách mãnh liệt: "Nếu cậu đã ko bằng lòng hợp tác, tôi đành phải xem xét thật kỹ những gì cậu nói có đúng hay ko. Tôi nghĩ thiếu gia nhà họ Trì cũng đồng ý theo tôi một chuyến."

Đúng là một vở kịch gay cấn!

Giang Lạc suýt nữa vui mừng ra mặt. Cậu nổi giận nói: "Anh!"

Đại thiếu dù bận nhưng vẫn ung dung: "Giang thiếu gia thấy sao?"

Giang Lạc phân vân một lúc, sắc mặt trắng bệch, gật đầu nói: "Được thôi."

Đại thiếu đi tới trước mặt cậu.

Giang Lạc giơ tay chạm vào bả vai của hắn, vẻ mặt hoảng hốt biến mất, cậu cười nhẹ nói: "Cậu chủ Trì, đã muộn rồi, lên giường ngủ đi."

"Đúng là nên nghỉ ngơi." Ác quỷ vòng tay ôm eo của cậu, dẫn cậu chậm rãi đi đến giường ngủ: "Hôm nay phu nhân đã làm những gì?"

Bước chân của hai người giao thoa, động tác thong thả giống như một bản song ca khiêu vũ duyên dáng và đẹp đẽ.

Giang Lạc vuốt ve từ sau đầu xuống đến cổ của ác quỷ: "Làm rất nhiều chuyện nhàm chán, không có chuyện nào thú vị như khi ở cạnh cậu chủ Trì."

Ác quỷ cười, bỗng nhiên áp Giang Lạc xuống giường, nói: "Thật sao."

Tóc đen xõa tung trên đệm chăn màu đỏ, đôi chân dài của Giang Lạc thì một chân bị đè trên giường, một chân xụi lơ bên cạnh giường, ngón chân không chạm đất.

Cậu không hoảng sợ một chút nào, thậm chí còn hào hứng diễn tiếp: "Cậu chủ Trì, anh còn nhớ ban ngày đã đồng ý với em điều gì không?"

Ác quỷ đặt Giang Lạc dưới thân, cả cơ thể bao trùm lấy Giang Lạc. Quỷ khí trên người hắn tỏa ra khí thế uy nghiêm đáng sợ một cách rõ ràng, bị ác quỷ vây ở tư thế tràn ngập chiếm hữu nguy hiểm như vậy khiến Giang Lạc không khỏi nhớ đến lần trước cùng hắn tiếp xúc thân mật trên giường.

Vào lúc đó, cậu còn không biết hóa ra quá khứ của Trì Vưu lại như thế này.

Khống chế ác quỷ trên giường quả là một chuyện rất thú vị, lúc này Giang Lạc lại nảy sinh tâm tư xấu xa. Cậu muốn trêu chọc Trì Vưu một chút, khiến hắn muốn mà không được.

Ác quỷ hỏi: "Lời gì?"

Giang Lạc nháy mắt mấy cái, ranh mãnh nói: "Học cách chó con kêu."

Ác quỷ nheo mắt.

Giang Lạc nói: "Cậu chủ Trì tính thất hứa với em à?"

Tất nhiên theo "Phương pháp tái tạo kịch bản" này, Giang Lạc nói cái gì thì là cái đó. Ác quỷ ung dung thuận theo Giang Lạc nói: "Đúng vậy, tôi không nói đâu."

Giang Lạc nghẹn lời, không khỏi trợn mắt, nặng nề nói với hắn: "Đại thiếu, tối hôm qua cậu chủ Trì đã ngoan ngoãn học cách chó con kêu đó."

Ác quỷ cúi đầu nhìn Giang Lạc, từ tốn nói: "Phải không?"

Giang Lạc chân thành gật nhẹ, ác quỷ nói: "Thiếu gia Giang à, chúng ta bỏ qua đoạn đối thoại vô bổ này đi. Nên đi thẳng vào vấn đề thì hơn."

"Ví dụ như," Ác quỷ cúi đầu, con ngươi đen nhánh dần dần dí sát vào mặt Giang Lạc, "Sau đó, hai người đã làm cái gì?"

Giang Lạc nhìn thấy trong đôi mắt của hắn đang có một cơn bão đang dần hình thành, thoạt nhìn thì bình lặng, nhưng thực tế trong đó sóng lớn đã cuộc trào, có thể dễ dàng đánh nát vạn vật.

Giống như là hắn rất để ý, liệu Giang Lạc có làm chuyện thân mật với Trì Vưu trong thế giới gương hay không.

Đột nhiên Giang Lạc thấy kích động.

Cậu luôn luôn thích làm những chuyện kích thích Trì Vưu, Trì Vưu càng không thích thì cậu càng vui vẻ. Chuyện có thể khiến ác quỷ không vui, vậy thì cậu càng muốn làm.

"Bọn tôi làm rất nhiều." Giang Lạc cười một cách lười biếng với Trì Vưu, cậu đột ngột nắm lấy tay của ác quỷ, rồi áp lên gương mặt của mình, sau đó cầm bàn tay đó dịch chuyển xuống dưới, từ cằm đến yết hầu của mình, cậu nói: "Cậu chủ Trì, anh quên rồi sao? Tối hôm qua, anh từ nơi này của em..."

Cậu cầm tay của ác quỷ rê xuống ngực của mình, rồi trượt một đường xuống vòng eo mượt mà: "Đến nơi này."

Thanh niên tóc đen nằm trên đệm chăn, đôi môi đỏ thắm khẽ cười, cơ thể của cậu căng thẳng, ác quỷ có thể cảm nhận được sự rung động từ cổ họng khi cậu nói chuyện, lồng ngực run rẩy, còn có làn da căng đầy mềm dẻo dưới ngón tay.

Ác quỷ không khỏi càng ngày càng tập trung cao độ, như thể hắn đã thực sự trở thành nhân vật mà hắn đang thủ vai.

Mỗi cử chỉ chuyển động của Giang Lạc đều là cố tình gây ra, nhưng dù biết đó là cạm bẫy, người thợ săn vẫn sẵn sàng dấn thân vào đó. Cậu đạp lên tất cả các dây thần kinh đang đập của ác quỷ một cách chính xác.

Ngọn lửa u tối bốc cháy trong đôi mắt của ác quỷ, sức lực trên cổ tay Giang Lạc càng lúc càng tăng thêm.

Dục vọng mà hắn đang giấu kín dưới da lại bị lộ ra dưới lực tay mạnh bạo của hắn, toát ra mãnh liệt và dày đặc.

"Sau đó..."

Giang Lạc nâng nửa người lên một cách chậm rãi, ác quỷ cũng hơi đứng dậy theo, sau đó hai người cùng ngồi dậy. Giang Lạc cười đầy ẩn ý với ác quỷ, cầm lên một sợi dây buộc rèm, rồi trói hai tay của ác quỷ ra sau lưng, nói: "Sau đó, cậu chủ Trì bị em trói lại."

Ác quỷ để mặc cậu làm, hắn thản nhiên dựa vào thành giường, giọng điệu thoải mái: "Ồ, sau đó làm gì nữa?"

Giang Lạc ngượng ngùng cười: "Chuyện sau đó thì không thích hợp làm cùng đại thiếu."

Đôi môi mỏng của đại thiếu nhếch lên cao, hỏi: "Nhưng em không làm, thì sao tôi biết hai người đã làm gì?"

Giang Lạc nhíu mày, đang muốn nói gì đó thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân ở ngoài cửa. Một bóng người lướt qua cửa sổ và sắp đi tới cửa.

Bóng dáng ấy rất quen thuộc, là Trì Vưu trong thế giới gương trở về.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Chẹp chẹp chẹp.

===

Vân Tình Cung: Mọi người đọc truyện có ổn không nà? Có chỗ nào vấp vấp còn lỗi thì ting ting mình biết với để mình sửa nha. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.