Trong lúc hôn mê, hình như có người thỏ thẻ bên tai Giang Lạc: "Cậu có biết ranh giới giữa thiện và ác là gì không?" 
Gì, cơ... 
Có lẽ biết cậu nghe không hiểu nên âm thanh này dừng lại, sau đó nói một cách dịu dàng hơn: "Cậu có muốn xóa sạch cái ác không?" 
Xóa sạch cái ác? 
Tư duy của Giang Lạc bỗng trở nên chậm đi vô số lần. Một bàn tay lướt qua trán cậu, vừa dịu dàng lại vừa lạnh lẽo như băng tuyết. 
"Mặc dù ác quỷ vẫn giữ nguyên lý trí của con người nhưng hắn trời sinh ô uế, cùng lắm chỉ tạo ra nhiều tội nghiệt, nhiễm thêm nhiều máu tanh." 
"Chỉ khi nào hắn chết rồi thì mọi thứ mới có thể lắng lại." 
Âm thanh văng vẳng bên tai, mơ mơ hồ hồ: "Chỉ cần giết chết ác quỷ là các cậu có thể thoát khỏi đây." 
Giết chết ác quỷ là có thể ra ngoài? 
Không lẽ bọn cậu đã tiến vào thế giới gương rồi chăng? 
Hơi thở Giang Lạc nặng nề. 
Người nói chuyện là ai? 
Anh là ai? 
Ác quỷ... là chỉ Trì Vưu ư? 
"Tỉnh dậy đi." Rồi bàn tay ướt lướt qua đôi mắt của Giang Lạc: "Đi xem nguồn gốc của tội ác sinh ra như thế nào." 
* 
Giang Lạc bị tiếng ồn đánh thức. 
Cậu khó khăn mở mắt ra, mí mắt nặng nề như gắn thêm chì. Chỉ mỗi động tác mở mắt này thôi mà Giang Lạc mất tận hai phút. 
Lúc này, bên tai vang lên âm thanh vô cùng náo nhiệt. Tiếng khua chiêng gõ trống 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-chi-sinh-ton-chet-tiet-nay/3536613/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.