Chương trước
Chương sau
Lời vừa dứt, cảnh sát Lâm nhanh chóng phản ứng lại: "Á à, cá chình máu chúa đúng không? Là con này hả?"

Cảnh sát Lâm đi tới trước mặt cá đực bị trói, tò mò đảo vài vòng rồi bịt mũi nói: "Trời đất ơi sao mà tanh thế."

"Anh hiểu lầm rồi." Giang Lạc bình tĩnh vỗ vai Lisa: "Cá chình máu chúa mà em nói chính là người này đây."

Mọi người xung quanh nghe thấy lời ấy không khỏi ngơ ngác, bao gồm cả người một nhà.

Lisa hoang mang, ngước mắt nhìn Giang Lạc, nghiêng đầu hỏi: "Anh ơi?"

Giang Lạc cúi thấp đầu tặng cô bé một nụ cười thật hiền lành: "Đừng sợ nha, anh lập tức nhốt em lại nhanh thôi."

Nói xong thì nhìn về phía cảnh sát: "Cảnh sát Lâm, anh chuẩn bị giúp em một căn phòng được canh chừng chặt chẽ với ạ."

Cảnh sát Lâm nhìn Lisa rồi lại nhìn sang Giang Lạc, do dự hỏi: "Có phải em nhầm không?"

Lisa mở to hai mắt, sợ sệt lui về sau. Lúc va phải Văn Nhân Liên, cô bé vội vàng nắm áo y rồi nức nở: "Chị ơi, em sợ."

Văn Nhân Liên nhìn cô bé chăm chú, sau đó nhẹ nhàng nắm chặt tay bé: "Không sao đâu em."

Lúc Lisa khẽ thả lỏng, Văn Nhân Liên tức khắc kéo tay cô bé xuống rồi nhanh như chớp bẻ ngoặt ra sau.

Lisa không dám tin quay đầu nhìn y, Văn Nhân Liên nhếch môi: "Nhưng xin lỗi nhé, anh tin tưởng bạn bè mình hơn."

Câu nói này thành công đánh thức nhóm người đang sửng sốt. Trình Lực la lên: "Nó chính là cá chình máu chúa ư?"

Nghĩ đến vợ và con gái đã chết của mình, biểu cảm Trình Lực dần méo mó. Hai mắt tràn đầy thù hận của anh nhìn chằm chặp Lisa: "Chính mày hại chết vợ và con gái tao!"

Anh giơ nắm đấm tính vọt tới, hại cảnh sát Lâm phải vội vàng vứt quyển sổ trong tay để ngăn anh lại. Cảnh sát Lâm vẫn nghi ngờ, liên tục khuyên nhủ: "Người ta là con nít sao mà chịu được một đấm của anh chứ? Không nên xúc động không nên xúc động!"

Diệp Tầm lặng lẽ nhặt một sợi dây thừng trên mặt đất. Cậu đụng đụng Lục Hữu Nhất, hai người ăn ý tiến lên muốn trói Lisa lại. Lục Hữu Nhất ngại ngùng cười: "Lisa à, em yên tâm, tụi anh sẽ nhẹ tay thôi."

Lisa mờ mịt nhìn họ, đột nhiên cúi đầu. Đôi vai cô bé run rẩy, trong miệng phát ra tiếng khóc yếu ớt, ngay cả Trình Lực cũng ngập ngừng dừng lại. Anh hoang mang nhìn Giang Lạc: "Có phải cậu đoán sai rồi không?"

Vừa dứt lời, cá đực bị trói đột nhiên bạo động. Nó ra sức tránh thoát dây thừng rồi đánh về phía Văn Nhân Liên. Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một con hổ ánh vàng xuất hiện giữa không trung, há miệng chuẩn bị cắn cá đực. Cái đầu đứt lìa lập tức văng sang chỗ khác.

"Gràoooo!" Hổ đực thấp giọng gầm thét, tứ chi mạnh mẽ khiến mặt đất run nhè nhẹ. Nó nhào tới lần nữa rồi xé nát tứ chi của cá chình máu.

Cá đực kêu gào thảm thiết, Dần Hổ phun miếng thịt tanh tưởi khỏi miệng. Sau khi thấy dáng vẻ đau đớn không thể chiến đấu của cá đực, nó bước từng bước thanh tao đến bên cạnh Giang Lạc, dụi đầu vào tay cậu, đáng thương lè lưỡi: "Gư gư."

Nó đang làm nũng vì bị ám mùi tanh của cá chình máu.

Mười hai con giáp được Giang Lạc triệu hồi hiện có thể sinh ra tính cách nhất định. Tị Xà trầm ổn, ra tay độc ác tàn nhẫn. Dần Hổ hung mãnh, bá đạo lại thích làm nũng. Tý Thử nhát gan nhưng thông minh, dáng vẻ chạy trối chết nhưng vẫn khư khư bảo vệ đồ ăn đúng là độc nhất.

Nhiều lúc Giang Lạc cảm thấy chúng là động vật sống sờ sờ chứ không phải mười hai mật chú được khắc lên vòng âm dương.

Giang Lạc xoa đầu Dần Hồ, mỉm cười như có như không nhìn Lisa: "Đáng tiếc thật đấy, con cá đực cuối cùng cũng vô dụng rồi."

Lisa ngẩng đầu lên, gương mặt tinh xảo trở nên vô cảm, những lọn tóc xoăn đen rủ xuống hai bên tai cô bé. Lisa u ám nhìn Giang Lạc: "Sao anh lại phát hiện ra."

"Anh cảm thấy có gì không đúng từ trước rồi." Giang Lạc nhún vai: "Cho dù đó là chuyện của em hay do em thêu dệt nên thì thực tế có quá nhiều lỗ hổng trong đó. Một đứa bé không được bố yêu thương, thường xuyên bị bố bạo hành sao lại có thể nhớ một người bố như thế được? Em mới tám tuổi nhưng lại có thể bình an sống sót trên một con tàu đầy cá chình máu, đồng thời biết được nhược điểm của chúng, lén lút, cố ý giả vờ tuồn mấy thông tin này cho tụi anh. Nhiều lần tình cờ xuất hiện bên cạnh tụi anh chỉ để phục vụ cho một mục đích — đó là để tụi anh đưa em lên bờ. Tụi anh có thể suôn sẻ rời khỏi tàu Angonise hẳn là có bút tích của em để lại nhỉ."

Cậu từ từ lại gần Lisa, Dần Hổ theo sát chân cậu. Dưới thân hình cao to dũng mãnh của con hổ, khí chất của thanh niên tóc đen không mờ nhạt chút nào, giữa cặp lông mày đều toát lên vẻ sắc bén.

"Hai năm trước, lúc em được thủy thủ cứu lên bờ, chắc em không còn là Lisa rồi nhỉ. Em là một con cá chình máu dưới biển sâu, lợi dụng lúc đó chui vào đầu con bé rồi khống chế tâm trí của em ấy?"

Giang Lạc tự nhủ lắc đầu: "Không đúng lắm. Trên thuyền có ba bậc người: Người giàu, dân thường và thủy thủ. Chắc em thuộc về vế thứ ba nhưng trong nhóm thủy thủ không có con nít, đặc biệt là con gái. Chẳng lẽ cá chình máu giống ong và kiến, tồn tại một con nữ chúa thống lĩnh mọi thứ?"

Lisa lẳng lặng nhìn cậu, ánh mắt oán độc dần dần bình tĩnh. Cô bé cười ngọt ngào, lúm đồng tiền nhỏ tạo thành vết lõm ngay khóe môi: "Anh trai thông minh ghê."

Giang Lạc đứng trước mặt bé, định khom lưng xuống nhưng vừa mới hạ eo thì cậu lập tức cứng đờ, sau đó đứng thẳng dậy: "Anh cũng có vấn đề muốn hỏi em đây. Tại sao em lại lên bờ?"

"Hơn nữa..." Cậu thích thú nói: "Hình như em không giống những con cá chình máu khác lắm. Lúc anh giết sạch bọn chúng, em không hề lung lay chút nào luôn."

"Bởi vì em không giống tụi nó." Lisa bình tĩnh nói: "Nếu nói cá chình máu là giống loài tiến hóa thì tụi nó chính là bán thành phẩm thất bại, còn em chính là thành phẩm hoàn hảo. Em có thể điều khiển cá chình máu, cũng có thể dung hợp với cơ thể và trí não của nhân loại. Anh nhìn mấy tên thủy thủ bị cá đực chiếm xác và người giàu bị cá cái khống chế tâm trí đi. Theo thời gian trôi qua, đôi mắt của chúng sẽ bị sương trắng bịt kín, răng trở nên sắc nhọn, đó là đặc trưng của cá biển sâu. Những con cá chình máu khác sẽ đồng hóa cơ thể nhân loại của mình thành cá. Suy cho cùng, tụi nó mãi mãi chỉ là một con cá mà thôi."

"Lisa kiêu ngạo ngẩng cao đầu: "Nhưng anh nhìn em đi, đôi mắt này vẫn là mắt người, răng cũng là răng người, thậm chí còn sở hữu trí thông minh của nhân loại. Mấy con cá bình thường và xấu xí kia, chết thì chết thôi. Tụi nó trong mắt em chỉ là gân gà.Tụi nó quá ngu."

Lục Hữu Nhất và Giang Lạc trói cô bé lại, Lisa để yên cho hai người họ trói mà không hề giãy dụa, đôi mắt nhìn về phía Giang Lạc với vẻ mong đợi, muốn Giang Lạc tiếp tục hỏi cô bé.

Giang Lạc hỏi: "Vậy tại sao em thà hy sinh một tàu cá chình máu nhưng vẫn muốn lên bờ?"

Cảnh sát trang bị súng từ từ dàn thành nửa vòng tròn bao vây Lisa.

Lisa thở dài, nói: "Chuyện này thì phải trách loài người các anh."

Cảnh sát Lâm nhíu mày khó hiểu, hỏi: "Em có ý gì?"

Lisa, người đang bị trói, cọ cọ mũi chân vào nhau, phàn nàn một cách đáng yêu: "Ai bảo con người liên tục vớt cá trong bờ biển này nên mới có thể vớt được bọn em lên tàu, để bọn em nhìn thấy con người. Tất cả là vì mấy người tham lam quá mức, luôn muốn săn lùng bọn em. Vì thế mới khiến bọn em phát hiện ra, oa, hóa ra con người lại ngon như vậy. Ngay cả trứng cá của bọn em cũng thích được ấp trong bụng của con người đó!"

Cô bé học điệu bộ nhún vai của Giang Lạc, tiếp tục nói: "Vì lẽ đó, mấy người chết nhiều như vậy đều là vì bản thân mấy người có vấn đề. Các anh có thể ăn cá, vì sao cá lại không thể ăn các anh?"

Lục Hữu Nhất sửng sốt, đầu óc cũng lag luôn: "Hình như, hình như cũng có lý đấy nhỉ?"

Trác Trọng Thu lập tức đánh tỉnh hắn.

Giang Lạc chỉ ra không chút do dự: "Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh."

"Xin lỗi nha." Lisa lè lưỡi.

Sau khi con bé bị vạch trần thân phận thì tính cách trở nên hoạt bát hơn nhiều, hoàn toàn không còn dáng vẻ vô cùng buồn bã muốn khóc như trước.

Lisa nói: "Em muốn lên bờ, tất nhiên là vì em có tham vọng lớn hơn đó."

"Loài người có thể xuống biển thì đương nhiên cá cũng muốn lên bờ. Mấy con cá cái khống chế tâm trí người giàu kia đều nghe lời em, em có thể sử dụng chúng làm được biết bao việc." Nhìn Lisa như đang kìm nén giận dữ, miệng liên tục phun trào: "Kế hoạch ban đầu của em vô cùng hoàn hảo. Các anh bắt được "thủ lĩnh" của cá chình máu, tàu bị các anh phá, em liền vô tội. Lẽ ra em có thể lên bờ không để lại dấu vết nào, sau đó xem đất liền là "ao cá", xem nhân loại như cá trong "ao". Nhưng bây giờ mọi thứ đều hỏng bét, anh..."

Giang Lạc cười: "Ồ vậy cho anh xin lỗi nhé."

Lisa thở dài như một ông cụ non.

"Vậy đó." Cô bé bỗng cười rạng rỡ: "Anh trai chị gái, em nói xong rồi, hẹn gặp lần sau nha."

Nói xong, con bé nhanh chóng từ lan can nhảy ra bên ngoài!

Bên ngoài lan can là nước biển, nếu để cá chình máu chúa trở về biển thì hậu quả sẽ không thể tượng tưởng nổi! Tim ai cũng thắt chặt lại, đám cảnh sát xông lên vươn tay ra rồi hoảng hốt kêu lên: "Ngăn cô bé lại!"

Nhưng sau đó, dù Lisa đã nhảy qua lan can nhưng lại không thể tiếp xúc với mặt biển. Cô bé bối rối ngẩng đầu lên, nhìn theo cổ tay của mình. Nơi đó có một sợi dây thừng quấn quanh, mà đầu bên kia của sợi dây là gương mặt xinh đẹp đến cá cũng thích của Giang Lạc.

Anh trai xinh đẹp híp mắt cười, nói: "Em muốn đi đâu?"

Khuông Chính nhanh tay nhanh mắt kéo Lisa trở về.

Lisa nằm trong lòng hắn vùng vãy tay chân, gào lên: "Không muốn không muốn! Buông em ra mau!"

Khi Khuông Chính ôm chặt lấy con bé, tay chân của cảnh sát Lâm như sắp nhũn ra, trái tim suýt rơi cũng về lại chỗ cũ, anh cảm thấy mình đã có thể bình ổn lại hơi thở, vội vàng lôi kéo đồng nghiệp bên cạnh, yếu ớt nói: "Nhanh, nhanh đi chuẩn bị một căn phòng!"

Năm phút sau, Lisa bị giam lại.

Sau khi tất cả mọi chuyện kết thúc, cuối cùng Giang Lạc cũng có thể đi tắm. Cậu duỗi lưng rồi đi theo nhân viên công tác trở về phòng, khi đi ngang qua Trình Lực, cậu vỗ vỗ bả vai của anh, nói: "Anh Trình, mười một giờ đêm nay, bọn em sẽ chiêu hồn cho anh."

Từ lúc Dần Hổ xuất hiện, Trình Lực hoảng hốt ngây ngẩn cả người, mãi mới lấy lại được tinh thần. Anh lặp đi lặp lại trong miệng: "Chiêu hồn sao? Chiêu hồn..."

Đến khi anh hiểu được ý nghĩa của hai chữ này, anh bỗng nhiên định thần lại, kinh ngạc nhìn về phía họ.

Nhưng nhóm người trẻ tuổi đã kề vai sát cánh đi xa.

*

Nhóm Giang Lạc chưa kịp về phòng thì đã được những người sống sót giữ lại rối rít tỏ lòng biết ơn.

"Cảm ơn các cậu nhiều lắm, nhờ các cậu mà chúng tôi mới còn sống đến lúc này."

Có người già, trung niên, nhưng nam nữ trẻ tuổi chiếm đa số.

Trên mặt mỗi người đều là biểu cảm nhẹ nhõm sau khi trải qua đại nạn, họ liên tục lau nước mắt. Giang Lạc được không biết bao nhiêu người đến bắt tay cảm ơn, cậu quay đầu nhìn, bạn bè cũng không khác gì cậu. Cách đó không xa còn có người ra sức ca ngợi với mấy đồng chí cảnh sát.

"Mấy bạn trẻ này quá thần kỳ, cực kỳ thần kỳ! Nếu không có mấy bạn ấy có lẽ chúng tôi mất mạng như chơi rồi. Các bạn ấy tiêu diệt rất nhiều quái vật. Thân thủ như vậy mà bảo không có võ công thì tôi không tin đâu!" Lỗ tai Giang Lạc rất thính, nghe thấy hai ba người giàu vây quanh một anh cảnh sát thay các cậu khoác lác không chớp mắt: "Đồng chí cảnh sát này, các anh phải khen thưởng các bạn ấy nhiều vào. Tiền thưởng chúng tôi đóng góp, lên TV được càng tốt! Phỏng vấn các bạn ấy, giúp họ lan truyền tên tuổi, điều đó có ích với tương lai của họ lắm."

Đồng chí cảnh sát cười khổ nói: "Chuyện liên quan đến cá chình máu chúng tôi không thể tiết lộ cho dân chúng biết được. Chốc nữa mọi người phải ký vào hợp đồng bảo mật đấy. Còn về phần thưởng, quốc gia chắc chắn sẽ khen tặng tất cả những ai đóng góp cho đất nước và nhân dân."

Giang Lạc nghe được vài câu rồi không nghe nữa, mười mấy phút sau cậu mới trở lại căn phòng của mình.

Vừa đóng cửa phòng xong, âm thanh ồn ào ở bên ngoài lập tức nhỏ đi rất nhiều. Giang Lạc kiểm tra phòng tắm, căn phòng này không được tiện nghi xa hoa như ở Angonise nhưng đồ dùng không hề thiếu.

Sau khi thử độ ấm của nước, Giang Lạc bắt đầu cởi quần áo ra.

Nhưng hai tay vừa chạm vào vạt áo thì bỗng nhiên cậu dừng lại. Trước tiên cậu triệu hồi Dần Hổ ra, để nó trông cửa cho mình.

Đẩy cái đầu đang nũng nịu của con hổ ra, Giang Lạc nghiêm túc nhắc nó: "Không được để cho bất cứ ai vào, kể cả động vật, hiểu không? Cho dù là một con chuột, hay một con ruồi cũng không được."

Dần Hổ chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cửa, cái đuôi lười biếng lắc lư: "Gào gừ."

Giang Lạc bật cười: "Ngoan lắm."

Có Dần Hổ ở đây khiến Giang Lạc cảm thấy yên tâm hơn hẳn. Cậu vội vàng cởi quần áo bẩn trên người ra rồi ném xuống một góc. Sau khi cởi quần xong, biểu cảm của Giang Lạc trở nên cứng ngắc, không kịp nghĩ mà cúi đầu nhìn.

Mùi tanh che giấu thứ mùi đó, nhưng người ngoài không ngửi thấy không có nghĩa là cậu cũng không ngửi được.

Điều quan trọng hơn cả là đã qua mấy giờ rồi, những gì nên làm đều làm con mẹ nó rồi.

Giang Lạc vô cảm bước vào phòng tắm.

Dần Hổ ở bên ngoài ngáp một cái, bỗng có một làn gió âm u chui vào khe cửa. Gió lạnh vô hình nhưng lại khiến cho Dần Hổ phải nghiêng đầu nhìn mấy lần.

Không phải người, cũng không phải động vật, càng không phải ruồi muỗi và chuột.

Dần Hổ giật đuôi rồi cũng mặc kệ.

Gió lạnh không một tiếng động chui vào nhà tắm.

***

Trì Vưu: Tôi còn lâu mới nảy sinh ham muốn tầm thường với Giang Lạc.

Trì Vưu (gào thét): Tôi chỉ đến xem nhược điểm của kẻ thù thôi mà!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.