Chương trước
Chương sau
"Ôi vãi lờ..." Lục Hữu Nhất há hốc mồm, nghi ngờ mình nghe nhầm: "Nổ tàu?"

Giang Lạc khẳng định gật đầu: "Không sai, là nổ tàu."

Cát Chúc nuốt nước miếng rồi nhìn sang Diệp Tầm: "Nổ kiểu gì đây? Nếu tàu nổ thì cá chình máu có thể sống dưới nước mà, còn tụi mình thì chưa chắc nha."

"Chắc là do cách nói của tớ không rõ ràng rồi." Giang Lạc tươi cười rạng rỡ nói lại từng chữ: "Ý tớ là mình cho tàu và cá chình máu nổ chung với nhau."

Nếu được thì nổ chết con mẹ Trì Vưu luôn.

Nghĩ đến việc cho ác quỷ nổ chung, không đợi đám bạn phản ứng Giang Lạc lập tức tràn đầy phấn khởi nói: "Giờ khắp nơi trên tàu đều có trứng cá chình máu và cả cá con nữa. Nếu để cá cái con trốn thoát thì không biết hậu quả khôn lường đến mức nào đâu. Con tàu này được cá đực dùng làm ổ cho cá cái đẻ trứng, trong khoang đáy có gì đó các cậu cũng rõ rồi mà."

"Trong bụng mỗi người bị hại đều có hơn mười quả trứng cá. Nếu tụi mình mặc kệ thì những con cá đó sẽ phá xác mà ra. Bây giờ phương pháp đơn giản nhất là tranh thủ đêm đến đưa người thường lên thuyền cứu nạn, tất nhiên chúng ta cũng phải chuẩn bị thuyền cứu nạn cho tụi mình. Chờ màn đêm buông, chúng ta giết chết cá chình máu cái xong liền dụ toàn bộ cá đực xuống khoang đáy, khóa cửa rồi đánh bom, phá tàu triệt để."

Mấy người Lục Hữu Nhất nghe xong không khỏi nghẹn lời nhìn trân trối, tuy nhiên Văn Nhân Liên cũng bắt đầu suy nghĩ về khả năng đánh bom tàu: "Con tàu Angonise này khá khổng lồ, cần ít nhất hai tiếng để nổ khoang đáy và chìm. Chúng ta vẫn có thời gian để thoát khỏi vòng xoáy."

"Chuẩn bị nổ tàu thật hả?" Samuel hít một ngụm khí lạnh: "Không đợi cảnh sát tới hả?"

Giang Lạc tỏ vẻ nghiêm túc: "Theo lý thuyết thì tụi mình phải chờ họ tới. Nhưng mà..." Cậu tạm dừng một chút, chỉ vào hình chụp hơn ba trăm hai mươi thủy thủ treo trên tường: "Nếu con thuyền này chứa ba trăm hai mươi con cá đực, vô số cá con và trứng cá, cậu nghĩ phải cần bao nhiêu lực lượng cảnh sát để chuyển từng người một xuống đất liền?"

Vấn đề này không cần suy nghĩ quá nhiều, cách đơn giản ít tốn sức nhất để tiêu diệt cá chình máu chính là phương pháp mà Giang Lạc đã nói.

Cát Chúc cười khổ, khuôn mặt thoáng chút u sầu: "Coi như chờ cảnh sát đến nhưng nếu không diệt đám cá này sớm, chắc chắn sẽ có rất nhiều người bị công hiệu "kéo dài tuổi trẻ" của nó mê hoặc, không biết sẽ tạo ra sai lầm lớn nào nữa. Không ai là không muốn trường sinh, không ai là không thích mình trẻ mãi."

Trác Trọng Thu gỡ ảnh trên tường xuống, hạ quyết tâm: "Vậy chúng ta cho nổ tàu đi."

Văn Nhân Liên cười với Giang Lạc: "Ừm, tôi cũng cho nổ tàu một phiếu bầu."

Khuông Chính lặng lẽ giơ tay.

Lục Hữu Nhất đột ngột bật dậy, hét lên đầy phấn khích: "Nổ! Không nổ không phải người! Tôi lớn tới chừng này tuổi rồi mà vẫn chưa đánh bom một con tàu bự như vậy đâu!"

"Chúng tớ không giống cậu." Cát Chúc nói giỡn: "Cho tới hiện tại tụi tớ chưa từng đánh bom con tàu nào đâu."

Rõ ràng đề nghị này khiến tất cả mọi người vô cùng hào hứng, tay chân Giang Lạc cũng bứt rứt không kém. Cậu vào phòng tìm bút giấy, vừa viết vừa nói: "Mắt cá chình máu vô dụng, các cậu thoa chất nhầy này lên người rồi đưa mọi người ra ngoài thả thuyền cứu nạn xuống biển đi. Nhớ bảo họ đừng mang giày và bỏ lại tất cả đồ vật dễ tạo tiếng động, bao gồm chìa khóa, đồ trang sức vân vân. Chúng ta lén lút thả thuyền cứu nạn xuống rồi để họ rời đi trước."

Giang Lạc viết "Vị trí tàu cứu nạn trên du thuyền" xuống một tờ giấy: "Lần trước lúc tớ và Cát Chúc lấy cớ để thuyền phó dẫn bọn tớ tham quan các nơi trên thuyền thì vô tình nhìn thấy địa điểm cất tàu cứu nạn và phao cứu sinh, tất cả đều nằm ở vị trí trung tâm. Sau khi mọi người thoát hết, tụi mình sẽ quay về phòng bếp và nhà kho để tìm bình gas và dầu. Đầu tiên đổ dầu khắp khoang đáy, sau đó ném bình gas và mồi lửa vào, hoàn tất mọi thứ là có thể nổ tung đám cá chình máu này thành tro."

"Chúng ta có thể dùng trận pháp để che giấu bình gas, tiếp đó vẽ một lá bùa lửa rồi dán lên nó." Lục Hữu Nhất hằm hè đề nghị: "Như vậy an toàn hơn."

Giang Lạc giơ ngón cái lên: "Có thể có thể."

"Trừ việc này còn có một việc quan trọng không kém." Giang Lạc kể cho họ nghe về con cá cái có thể khống chế ý thức người giàu.

"Tôi hiểu rồi." Văn Nhân Liên ăn ý nói: "Tốt nhất chúng ta nên bắt sống cá chình máu chúa đúng không? Rồi tra xét người giàu nào bị chúng khống chế?"

Giang Lạc nháy mắt với y: "Chính xác."

"Cá chình máu chúa..." Trác Trọng Thu suy tư một lát rồi đưa ảnh của thuyền trưởng nằm trên cùng cho họ: "Đây là thuyền trưởng hả?"

"Có thể lắm." Diệp Tầm thản nhiên đáp: "Các thủy thủ cực kỳ sợ ông ta."

Họ nhanh chóng điền vào chỗ trống những chi tiết còn thiếu. Để tiết kiệm thời gian, họ không lề mề nữa mà lập tức cầm ảnh ra ngoài tìm kiếm những con cá chình máu giả dạng làm người.

Ngoài dân thường, trong số những người chạy nạn còn có một vài người giàu đang hoảng hốt. Giang Lạc phát hiện một người giàu từng ăn cá cái con, thăm dò một chút thì nhận thấy tên người giàu này chưa mất hết lý trí.

Giang Lạc vỡ lẽ, xem ra cá cái muốn khống chế tâm trí cũng cần thời gian chín muồi.

Cậu sắp xếp những người này ngồi chung một chỗ, tiện thể giao cho cảnh sát. Dạo qua một vòng, lúc Giang Lạc quay về thì nhóm bạn cũng đối chiếu xong ảnh chụp. May mắn thay không có cá chình máu ẩn náu trong đám người.

Đúng là trong cái rủi lại ló cái may.

Những người đang ẩn náu bỗng dưng nhìn thấy một con một con cá chình máu xấu xí và ghê tởm, đối với người thường sống ngoài xã hội mà nói thì cảnh tượng này không khỏi kinh thiên động địa. Tự dưng từ đâu xuất hiện một con quái vật chỉ có trong phim ảnh, dọa họ suýt nữa ngất xỉu tại chỗ.

Nhưng không ai dám ngất cả vì như thế sẽ bị quái vật ăn thịt. Do đó ngay cả choáng họ cũng không dám.

Lúc này, đừng bảo là phá phách, Giang Lạc nói gì chính là cái đó. Lúc cậu chỉ huy mọi người lăn trên mặt đất để bôi chất nhầy lên người và chạy trốn, dù giàu hay nghèo cũng rất nghe lời. Họ vứt hết đồ vật phát ra âm thanh đi, nơm nớp lo sợ đi theo nhóm Giang Lạc.

Bọn họ bằng lòng hợp tác là một chuyện tốt. Trác Trọng Thu, Lục Hữu Nhất và Khuông Chính đi trước mở đường. Cát Chúc và Samuel đi hai bên canh chừng. Giang Lạc, Văn Nhân Liên và Diệp Tầm thì bọc hậu.

Đoàn người chân đất rón rén đi ra hành lang rồi tiến về phía boong tàu.

Một nhóm gần bốn trăm người, thoạt nhìn hoành tráng nhưng thực ra lại vô cùng nhỏ bé. Bây giờ trên thuyền cá chình máu có mặt khắp nơi, tránh được họ sẽ cố tránh hết sức, còn nếu không thể thì họ chỉ đành giải quyết bằng vũ lực.

Địa điểm cất tàu cứu nạn cách khoang đáy không hề xa lắm, nhưng họ mất nửa tiếng mới đến nơi.

Cửa bị khóa, kế bên có nút khẩn cấp. Giang Lạc mở cửa, từng chiếc tàu cứu nạn đặt thẳng hàng ngay lối ở bên trong.

Căn phòng này chứa đầy vật phẩm tiếp tế, cả tập thể cẩn trọng đưa từng con tàu cứu nạn ra cạnh lan can. Sau đó từng người một ngồi xuống dưới tiếng sóng biển ồn ào.

"Mỗi chiếc thuyền cứu nạn có thể chứa khoảng hai mươi người, áo phao cứu sinh cũng đủ dùng.

Rất nhanh trên thuyền chỉ còn mỗi mình nhóm Giang Lạc. Thực ra Giang Lạc muốn để Trình Lực và Lisa lên tàu cứu nạn nhưng Trình Lực lại nhất quyết đòi đi theo Giang Lạc. Giang Lạc không ép anh nữa, nhìn sang Lisa hiền lành hỏi: "Lisa cũng không đi luôn hả?""

Hai mắt Lisa đẫm lệ, bé sợ hãi nắm áo Giang Lạc, lặng lẽ lắc đầu.

Giang Lạc cười: "Vậy em cứ ở trên tàu với anh nhé."

Cậu nhờ Trình Lực dẫn Lisa xuống khoang đáy trước, còn mình và bạn sẽ vào nhà bếp tìm dầu và bình gas. Cả đường lo lắng đi tới nhà bếp, ngoại trừ thùng dầu Giang Lạc còn tìm thấy gói thuốc lá và bật lửa do ai đó hoảng loạn bỏ lại.

Trong bật lửa vẫn còn lửa, Giang Lạc bèn cất vào người. Lúc trở về, Lục Hữu Nhất có tìm được một chiếc xe đẩy nhưng tiếng bánh xe ma sát trên sàn lại hơi to, để tránh bị chú ý nên họ đành mang đồ về bằng tay không.

Sức lực của Trác Trọng Thu là lớn nhất, cô cầm hai bình gas lượn lách khỏi đám người rồi chạy về.

Thời điểm Giang Lạc xoay người ôm thùng dầu, chiếc eo thon thả không khỏi cứng ngắc. Cậu không đổi sắc mặt đứng dậy lập tức.

Lúc tiến lên một bước, Giang Lạc nhạy bén quay đầu lại.

Cậu cảm thấy một ánh mắt theo dõi.

Dãy hành lang sau lưng cậu dài dằng dặc, không có gì cả. Giang Lạc bình tĩnh theo dõi rồi híp mắt quay đầu lại.

Khóe môi cậu hơi nhếch lên.

Mặc dù do ác quỷ tham lam nên kết quả cậu mới chật vật như vậy, nhưng...

Rốt cuộc ai mới là người chi phối dục vọng của ai đây.

*

Lúc chuyển hết đồ về khoang đáy, ngoài trời đã nhá nhem. Họ nhanh chóng đổ dầu khắp khoang đáy rồi bố trí bình gas hai đầu phía trước và sau. Giang Lạc đích thân vẽ bùa, hoàn thành nét cuối cùng xong liền thở phào nhẹ nhõm: "Xong rồi."

Văn Nhân Liên nhìn sắc trời bên ngoài: "Tối rồi."

Tiếp theo chính là một trận chiến khác.

Không còn nhiều thời gian để họ suy nghĩ nữa, sau khi chuẩn bị kỹ càng, cả nhóm chuẩn bị rời khỏi khoang đáy.

Trình Lực và Lisa không thể ở lại khoang đáy nữa, Giang Lạc bất đắc dĩ nói: "Để hai người ấy theo tụi mình, đứng xa một chút, im lặng là được."

Cát Chúc: "Không phải hơi nguy hiểm quá sao?"

"Họ mà không theo tụi mình khả năng gặp nguy hiểm còn lớn hơn." Giang Lạc lắc đầu, vỗ nhẹ vào lưng Lisa: "Ai biết trên thuyền còn thứ gì kỳ cục nữa chứ"

Chính Giang Lạc đã nói vậy, hơn nữa trông Lisa và Trình Lực cũng không có ý định rời khỏi Giang Lạc nên Cát Chúc không nói gì thêm. Họ ẩn mình dưới màn đêm, tăng tốc đi lên boong tàu.

Trên đường, họ không gặp phải con cá đực nào. Trong lúc đang thầm thắc mắc họ phát hiện boong tàu bị bao vây bởi cá chình máu.

Bọn chúng tập trung trên boong, ở giữa là cá chình máu cái. Những con cá cái há ngoác mồm, phát ra tiếng rên trầm thấp kỳ lạ.

Chất nhầy từ trên thân chúng nhỏ xuống. Từng con cá khổng lồ đỏ sẫm nằm san sát nhau, cảnh tượng còn khủng khiếp hơn cả tổ rắn, da đầu những ai chứng kiến đều tê rần. Gió biển thổi qua, mùi tanh nồng nặc xông tới khiến người ta suýt nữa buồn nôn.

Diệp Tầm nghiêm túc: "Con cái nằm trong cùng."

Con đực tạo thành từng lớp bao bọc con cái ở trong, dường như không có chỗ để đặt chân.

Giang Lạc quay người ngồi xuống, tựa vào thùng hàng rồi móc điếu thuốc ra. Ba tiếng sau khi nếm thử trái cấm lần đầu, cuối cùng Giang Lạc cũng được hút một điếu đàng hoàng. Người bên cạnh ngồi xuống, gương mặt phờ phạc: "Vậy phải làm sao bây giờ."

Giang Lạc thoải mái phun từng ngụm khói, sắc đỏ khóe mắt đã rút bớt nhưng cảm giác lần đầu chuyện ấy vẫn còn vương vấn đâu đây. Nét khiêu gợi mơ hồ và vẻ anh tuấn ngút ngàn hòa lẫn vào nhau tạo nên một khí chất vô cùng đặc biệt.

Cậu ung dung đáp: "Tớ vẫn còn vòng âm dương."

Đôi mắt của mọi người lập tức sáng rực.

Đúng vậy, có thể nhờ mười hai mật chú trên vòng âm dương biến thành con giáp lôi cá cái tới khoang đáy mà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.