🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Giang Lạc còn chưa kịp nghĩ lại thì Lục Hữu Nhất đã chỉ vào một bức ảnh phía dưới rồi bảo: "Là bức này."

Giang Lạc cúi đầu nhìn, hóa ra là ảnh Trình Lực chụp cùng một người đàn ông khác.

Người đó khom lưng, vẻ mặt nhút nhát, ngượng nghịu nhìn camera, Giang Lạc quan sát một lúc lâu rồi nói: "Đây là..."

Lục Hữu Nhất hí hửng: "Thấy quen lắm đúng không?"

Giang Lạc gật đầu lộ vẻ trầm ngâm .

Lục Hữu Nhất còn định úp mở thì Cát Chúc đã đáp thẳng toẹt: "Người này chính là tên dân thường đã bị Trình Lực ném xuống tàu ngày chúng ta lên tàu."

Giang Lạc đáp: "Ồ... thì ra là họ quen nhau."

Chuyện này thú vị đấy.

"Không chỉ quen mà quan hệ giữa họ còn rất tốt nữa." Diệp Tầm quan sát cẩn thận: "Cậu nhìn áo quần của anh ta kìa, Trình Lực đã mặc bộ này trong bức ảnh trước rồi. Có thể cho mượn quần áo của mình thì chỉ có hoặc là bạn bè thân thiết hoặc là họ hàng thân thích."

"Nói vậy thì đúng là họ hơi giống nhau."

Diệp Tầm gật đầu: "Chúng ta vừa mới thảo luận thấy qua các bức ảnh, Trình Lực không giống như là kẻ bỏ vợ bỏ con. Anh ta ném một người mình quen xuống biển với lý do không có vé có khi là muốn cứu mạng người đó."

Lục Hữu Nhất kết luận: "Tóm lại, chắc chắn anh ta biết gì đó."

Giang Lạc nói: "Có lý."

Trác Trọng Thu đá đá giày cậu, trêu: "Hôm nay cậu sao thế? Không lẽ Lục Hữu Nhất nói trúng rồi, đừng bảo là rơi vào hầm cá nha."

Giang Lạc bĩu môi, cười như không cười đáp: "Gần như thế."

Vài người đang cười phê phê tức khắc nín lại, nhìn cậu đầy vẻ không dám tin.

Giang Lạc bóp cái trán đau nhưng nhức, nằm thoải mái xuống giường, Khuông Chính vội vàng xê ra nhường chỗ cho cậu.

"Hôm nay tớ đã biết được môt bí mật lớn." Giang Lạc bình tĩnh quăng một quả bom lớn: "Hình như tớ biết cá chình máu là gì rồi."

...

Từ cuộc trò chuyện giữa Daniel và Sanya trong phòng trực ký túc xá đến chuyện mà Lisa đã nói cho cậu, bằng trí nhớ tuyệt hảo, Giang Lạc kể lại không sót chữ nào.

Cậu vừa nói vừa sắp xếp lại thông tin trong đầu. Kể những chuyện đã xảy ra hôm nay xong, Giang Lạc còn nói đùa.

"Hai con cá đực trực ký túc xá đó có vẻ ngốc nhỉ."

Nói là ngốc nhưng đúng hơn là tư duy của loài cá này không hoàn toàn tiến hóa được như tư duy của con người.

Chúng nó vẫn bị cơn thèm ăn chi phối chẳng khác gì loài dã thú. Vừa không đơn thuần là cá, cũng không phải con người thuần chủng.

Nhưng vốn dĩ những người khác đang sửng sốt với những gì cậu nói nên không ai để ý đến chuyện cười của cậu nữa.

Lục Hữu Nhất khó khăn ngậm miệng lại: "Ông nói đúng, đa số thủy thủ trên thuyền đều là cá đực, mà cá chình máu được vớt lên chính là cá cái. Nhưng như thế vẫn chưa đủ, trong hai ngày này cá đực và cá cái sẽ giao phối vào ban đêm. Sau đó sẽ thả cá cái đang mang thai về lại biển, rồi đợi sang năm ấp trứng?"

Giang Lạc vui mừng nói: "Cậu tóm tắt đúng chỗ đấy."

"WTF?" Lục Hữu Nhất ngồi bệt xuống đất ôm đầu: "Má ơi!"

Samuel nhìn về phía Văn Nhân Liên đang trầm tư cùng với Diệp Tầm biểu cảm nghiêm trọng, cẩn thận từng tí một hỏi Giang Lạc: "Chúng ta trực tiếp giết cá cái luôn không phải là được rồi à?"

"Muốn giết cá cái thì chúng ta phải giết trước khi chúng nó giao phối." Giang Lạc vô cùng kiên nhẫn nói: "Nhưng một khi đụng vào cá cái, cá đực trên thuyền sẽ náo loạn, dưới tình huống không có sự chuẩn bị, chúng ta chỉ cần động một tí là đã phải đối đầu với hàng chục hàng trăm con cá đực, nơi này sẽ trở thành bãi chiến trường của bọn chúng. Cả chúng ta và dân thường ngoài kia đều sẽ mất mạng trong miệng cá đực."

Samuel nghĩ ngợi trong chốc lát: "Vậy chúng ta phải phát pháo sáng để cảnh sát đến trước rồi sau đó mới giết cá cái?"

Giang Lạc gật đầu.

"Nhưng trễ nhất là tối mai thì cá đực và cá cái sẽ giao phối. Chúng ta không còn nhiều thời gian đâu." Cát Chúc lấy một tấm bản đồ biển từ bên cạnh qua, thuần thục lấy đồng tiền và giấy bút phía trước Giang Lạc bắt đầu đo lường tính toán hướng đi của tàu cảnh sát: "Nam ly 9, đông chấn 3... Dòng chảy quanh co, tây là chủ lưu, tây đoài 7..."

Văn Nhân Liên đứng cạnh cửa sổ nhìn sao trời, một lúc lâu sau, y cầm một trang giấy gấp thành một cây thước dài mảnh: "Để tôi làm cùng cậu."

Họ không có la bàn, chỉ có thể dùng số sao ít ỏi trên bầu trời và dòng chảy của biển để tính phương vị, hòng tìm được vị trí của người hoặc thời gian của một sự việc cụ thể.

Thông tin đó liên quan rất nhiều đến Âm Dương Ngũ Hành, trong đó bao gồm Tiên Thiên Bát Quái, Hậu Thiên Bát Quái, Thiên Tinh nhị thập bát tú, Thấu địa lục thập long, và vân vân, Giang Lạc không phải người từ học huyền học từ bé, mặc dù tốc độ tiến bộ của cậu khiến người ta líu lưỡi, nhưng khi nghe Văn Nhân Liên và Cát Chúc thảo luận, cậu vẫn như mắt mù tai điếc —— hoàn toàn cách biệt với cuộc đời.

Cậu kiên nhẫn đợi một hồi, lúc sắp chìm vào giấc ngủ trong âm thanh của cuộc trò chuyện mang đầy tính kỹ thuật, Cát Chúc đã đánh thức cậu bằng một tiếng hô to đầy vui sướng.

"Chính là ở đây!"

Giang Lạc chợt tỉnh táo lại, nhảy xuống giường qua đó xem xét, bản đồ biển bị vẽ lên hai vòng tròn bằng bút đen, một cái tượng trưng cho cho tàu Angonise, cái còn lại tượng trưng cho tàu cảnh sát.

Khoảng cách hai con tàu không xa không gần, Cát Chúc lau cái đầu đầy mồ hôi, cầm bút ước lượng khoảng cách giữa hai bên: "Với khoảng cách này thì ít nhất cũng phải mất bốn, năm tiếng nhỉ?"

Văn Nhân Liên cũng đổ rất nhiều mồ hôi, y nhìn bản đồ, trầm ngâm một lát, chậm rãi gật đầu: "Xấp xỉ cỡ đó."

"Bốn, năm tiếng?"

Diệp Tầm nhíu mày, "Khó nhằn đây."

"Đúng là không dễ." Trác Trọng Thu chống cằm nói: "Các cậu nghĩ xem, chúng ta phải giết cá cái trước khi nó mang một bụng trứng xuống biển, mà chúng ta còn phải bắn pháo sáng trước đó năm tiếng. Nhưng pháo sáng rất dễ khiến người ta chú ý, một khi phát ra thì toàn bộ người trên thuyền đều sẽ biết được."

"Có nghĩa là chúng ta phải bắt đầu cuộc chiến từ thời khắc pháo sáng được bắn lên chứ không phải từ lúc giết cá cái."

Giang Lạc cau mày lại.

"Cậu đang nghĩ gì vậy?" Văn Nhân Liên hỏi Giang Lạc.

Giang Lạc lầm bầm: "Tớ nghĩ, cá chình máu sinh sôi khó khăn như vậy, những con cá đực này thật sự cam tâm tình nguyện đem cá cái ra đổi chác với những người giàu sao?"

"Trùng hợp thật, suy nghĩ của tôi cũng khá giống cậu." Văn Nhân Liên cười tủm tỉm nói: "Nhưng mà tôi lại suy nghĩ dựa trên quan điểm của người giàu."

Giang Lạc quay đầu nhìn về phía Văn Nhân Liên, chăm chú lắng nghe.

Văn Nhân Liên nhẹ giọng nói: "Mấy người giàu có kia người này còn xấu xa tham tiền hơn người kia, cách vơ vét của cải và con đường làm giàu nhanh chóng, xán lạn như vậy ở trước mắt, bọn họ thật sự cam tâm chỉ làm khách hàng thay vì nắm giữ điều kiện sống của cá chình máu, và nuôi cá chình máu nhân tạo sao?"

"Cảnh sát dò la tin tức rất lâu, cố gắng lên thuyền thăm dò nhưng ba lần bảy lượt đều thất bại..." Thấy những người khác nhìn mình, Văn Nhân Liên nhún nhún vai: "Các cậu biết đó, tôi có một vài nguồn tin mật."

"Những người giàu không chỉ trung thực ở việc cung cấp cho cá chình máu tất cả những gì chúng muốn, chất dinh dưỡng, tiền tài, sau khi về đất liền bọn họ còn ngoan ngoãn câm như hến, giữ bí mật về cá chình máu. Đến khi bí mật cá chình máu vừa có thể giúp sống thọ vừa có thể giúp trẻ mãi không già truyền đến tai những người cần nghe, những người này lại trở thành khách hàng mới của cá chình máu... Chậc chậc, đúng là tận tâm tận lực."

Giang Lạc như có điều suy nghĩ: "Cho nên, trong đó vẫn một vài chuyện mà chúng ta không biết..."

Nhưng cậu vừa dứt lời, trên thuyền đột ngột lắc lư.

Người trong phòng vội vàng đỡ lấy nhau. Lần này lắc lư giống như một cơn sóng bình thường, xảy ra trên biển thì có vẻ chả sao cả. Nhưng Giang Lạc lại đột nhiên nghĩ đến cá chình máu cái trên boong tàu ở đầu thuyền, cậu nheo mắt, lập tức mở cửa sổ vươn người ra.

Gió biển chợt thổi vào cửa sổ, hướng gió thay đổi, Giang Lạc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mới nãy vẫn là trời đêm bao la thoáng đãng, bây giờ đã bị bao phủ bởi một tầng mây đen thật dày.

Một mùi tanh tưởi xen lẫn trong gió biển mãnh liệt tràn vào.

Không ổn.

Giang Lạc nhanh chóng xoay người, cầm áo khoác không biết của ai trên kệ áo rồi xông ra khỏi phòng: "Đừng đi theo tớ, tớ sẽ về ngay lập tức."

Tốc độ của cậu rất nhanh, khoác thêm áo rồi chạy về phía đầu thuyền. Sau khi đến mũi tàu, Giang Lạc đã thấy một con cá đực đang nỗ lực tới gần cá cái, sau đó cá cái ghét bỏ bò đi, có vẻ như cũng không muốn giao phối với con cá đực này.

Động tác của cá đực thô lỗ và không thạo, rõ ràng đây là lần đầu tiên nó cầu yêu với cá cái. Nó cẩn thận thăm dò mùi hương tứ phía, động tác có pha chút chột dạ và cảnh giác, chắc là đang đề phòng mấy con cá đực khác, thậm chí còn không để ý đến mùi người của Giang Lạc.

Rõ ràng con cá đực này phá hỏng nguyên tắc tìm phối ngẫu của cá chình máu.

Những con cá đực khác không có bất cứ động tĩnh gì, nhưng nó lại đến. Cá cái không muốn giao phối, nó chỉ muốn trở nên mạnh mẽ hơn.

Nếu không phải Giang Lạc vừa tắm rửa xong, lại cực kì nhạy cảm với mùi tanh này thì e là cũng không ngờ sẽ có một con cá đực mạnh mẽ như thế xuất hiện, muốn hoàn thành việc giao phối ngay trong đêm nay.

Cậu cười tươi, đưa tay lau đi vệt nước trên mặt, giễu cợt nói: "Mày đúng là một chú cá lịch thiệp ha."

Con cá đực bổ nhào vào con cá cái, cá cái to gấp đôi cá đực, nhưng nó né tránh một cách rất chậm chạp, không được linh hoạt như cá đực.

Giang Lạc tuyệt đối không thể để cá cái thụ tinh và trở về biển trong đêm nay, cậu tiến về phía trước, nâng tay lên, khẽ lắc vòng âm dương, kiên quyết ngăn cản cảnh "giường chiếu" đơn phương tình nguyện trên boong tàu.

Nhưng trong chớp mắt tiếp theo, cổ tay của cậu đã bị một bàn tay tái nhợt, thon dài nắm chặt.

Một giọng nói cực kì quen thuộc truyền đến từ phía sau, còn tỏ ra kinh ngạc một cách giả trân, thấp giọng trêu tức: "Thì ra em có sở thích này."

Giang Lạc lập tức nheo mắt lại.

Chao ôi.

Tên chó đó đến rồi.

"Nhìn lén thì cứ nhìn đi, lại còn muốn phá chúng nó."

Ác quỷ cười. Cằm Giang Lạc bị bóp chặt khiến cậu buộc phải nhìn về phía hai con cá chình đang quấn quýt lấy nhau không ngừng: "Tôi khá là tò mò với sở thích của em, hay là, tôi xem cùng em nhé?"

Giọng điệu của hắn dần trở nên lạnh lẽo: "Tiện thể xem xem đến khi nào em sẽ thấy chán thú vui này."

***

Trì Vưu: Thì ra em còn có sở thích này, nào nào nào, để anh dọn hai con cá này rồi chúng ta lên boong tàu nằm chơi.

Giang Lạc: Hi hi hi anh tới rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.