Chương trước
Chương sau
Chín giờ tối tại phòng liên lạc.

Lúc Giang Lạc đến thì chỉ có mỗi Daniel trong phòng liên lạc. Cậu trai đang thẩn thờ ngồi nghịch thiết bị trước mặt, sau khi nghe thấy tiếng động lập tức quay đầu nhìn sang, vui vẻ nói: "Thưa cậu, cậu đến rồi."

Giang Lạc vừa thay đồ mới khoác áo khoác trên tay, đi đến chỗ Daniel ngồi xuống. Cậu thản nhân chống cằm, mái tóc đen trượt xuống mặt bàn như nước chảy, đáy mắt lấp lánh ánh sáng, nhẹ nhàng cười: "Chào buổi tối."

Mặt Daniel hơi đỏ lên: "Chào buổi tối."

Thấy Daniel ngại ngùng đứng trước mặt mình, Giang Lạc đành bảo hắn giới thiệu sơ qua các thiết bị trong phòng liên lạc này. Daniel giải thích vô cùng cặn kẽ, nhưng ánh mắt lại không ngừng liếc trộm về phía Giang Lạc. Vốn dĩ cậu không quan tâm đến những thứ ấy lắm, chẳng qua muốn lén lút gửi tín hiệu cho cảnh sát, có điều cậu lại phát hiện Daniel cứ liên tục lau miệng mỗi khi nhìn cậu.

Giang Lạc biết bản thân mình rất đẹp nhưng không đến mức khiến người ta chảy nước bọt như vậy.

Cậu quay đầu lại, bình tĩnh nói: "Daniel, anh trực đến bao giờ?"

Daniel cầm cốc trên tay, uống một ngụm dưới ánh mắt chăm chú của cậu: "Tôi trực đến mười hai giờ, thưa cậu, cậu buồn ngủ chưa?"

Giang Lạc luôn cảm thấy ánh mắt hắn như dán vào cánh tay vào cổ của mình. Cậu thử nâng tay lên, cánh tay căng đầy với đường nét mượt mà giống như một thanh ngọc lạnh phát sáng dưới ánh đèn.

Daniel lại nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào cánh tay Giang Lạc.

Trông có vẻ rất đói.

Lúc Giang Lạc đến phòng liên lạc, Daniel đã uống gần hết một cốc nước lớn, cậu khẽ liếc qua chiếc cốc trong tay Daniel: "Anh khát nước lắm à?"

Daniel ngượng ngùng cười cười: "Vâng."

Giang Lạc lẳng lặng mặc áo khoác vào, tạm thời gạt chuyện truyền tin sang một bên: "Cũng muộn rồi, đúng là hôm nay tôi hơi mệt. Daniel, tôi đi trước, mai gặp nhé."

Daniel lộ ra vẻ miễn cưỡng nói: "Thưa cậu, cậu hãy ở lại thêm một chút đi."

Không đợi Giang Lạc trả lời, hắn đã đứng dậy nói: "Tôi đi rót cốc nước... Thưa cậu, cậu chờ tôi quay lại được không?"

Đây không khác gì đang đói được đưa đồ ăn vào miệng, Giang Lạc không ngờ có chuyện tốt đến thế nên nhướng mày đồng ý. Daniel vội vàng đi lướt qua người cậu, sau khi cậu ta biến mất khỏi phòng liên lạc thì Giang Lạc bắt đầu khởi động thiết bị vô tuyến, nhưng dù kết nối thế nào đi chăng nữa bên kia vẫn không có chút tiếng động nào. Tại sao lại như vậy? Giang Lạc đi tới phía trước cầm thiết bị liên lạc lên, hóa ra mặt sau của nó đã bị cắt đứt sạch.

Sắc mặt Giang Lạc tối sầm lại sau đó bình tĩnh rời khỏi phòng liên lạc.

Hai bên phòng liên lạc là phòng làm việc và ký túc xá cho nhân viên trực ban.

Lúc Giang lạc băng qua ký túc xá của nhân viên, cậu phát hiện cửa của nơi ở này không đóng mà lộ ra một kẽ hở.

Bên trong tối đen như mực, một thứ mùi tanh tưởi xộc ra từ phía đó khiến Giang Lạc lập tức chú ý. Cậu quay đầu nhìn vào trong, từng tiếng ngáy phát ra, Giang Lạc cau mày rồi lặng lẽ đi vào.

Trong đó chỉ có một người đang nằm ngủ.

Vài giây sau, khi đôi mắt đã thích ứng được với màn đêm và nhìn thấy rõ bố cục trong phòng. Bên trong, hai chiếc giường được kê sát vào vách tường, bên bức tường bên phải là hai chiếc bàn, nương theo ánh trăng mờ ảo còn có thể thấy được một cuốn nhật ký.

Người đàn ông ngủ trên chiếc giường cạnh cửa đắp chăn kín người, chỉ có tiếng ngáy vang dội vang khắp căn phòng.

Giang Lạc rón rén đến trước bàn, lật cuốn nhật ký ra.

Trang đầu của cuốn nhật ký có dòng chữ "nhật ký hàng hải".

Giang Lạc lướt xuống, những trang đầu là ghi chép về các công việc bình thường, cậu nhanh chóng đảo qua. Nhưng lật thêm vài tờ ánh mắt cậu đã trở nên kinh ngạc. Cậu nhìn nội dung trên đó vài giây, cau mày, nhanh chóng lật thêm vài tờ nữa, phát hiện tất cả các trang đều giống nhau.

"Đói quá đói quá đói quá..."

Nghĩa là sao?

Tại sao nửa đầu nhật ký đều rất bình thường, nhưng dần về sau chỉ còn hai chữ "đói quá"?

Giang Lạc không tài nào hiểu được, nhưng đột nhiên, tay cậu dừng lại.

Bởi cậu chợt nhận ra có điều gì đó không đúng.

Tiếng ngáy đã ngừng từ lúc nào.

Giang Lạc nín thở quay đầu lại thì trông thấy tên mới vừa rồi còn ngủ say trên giường giờ đã tỉnh dậy, tựa vào cạnh giường từ bao giờ. Trên người hắn phủ chiếc chăn bông màu trắng, không lộ mặt nhưng cơ thể lại xoay người về phía đối diện Giang Lạc.

Tim Giang Lạc đập loạn, cậu cẩn thận tiến ra cửa, tuy nhiên ngoài cửa lại vang lên những tiếng bước chân khác.

Bao vây từ trong ra ngoài, Giang Lạc thầm mắng một tiếng xui xẻo sau đó lập tức quan sát trong phòng có nơi nào để trốn hay không, cuối cùng cậu cúi rạp người trốn dưới gầm giường tầng dưới.

Ngay lúc vừa trốn xong cậu liền nhìn thấy một đôi chân bước qua cánh cửa.

Đồng phục và giày của thủy thủ đoàn giống nhau, nhưng Giang Lạc nhận ra đó là giày của Daniel vì nó còn dính vài giọt dầu. Lúc còn ở phòng liên lạc Daniel đã bôi vào khi giải thích cho cậu về các thiết bị.

Giọng của Daniel vang lên: "Sanya, mày có thấy ai ra khỏi cửa không."

Giọng nam từ phía giường trên của Giang Lạc truyền đến: "Chắc là có, mà tao ngủ rồi, nhưng tao ngửi được một thứ mùi rất tươi mát."

Giọng nói này rất kỳ lạ, như thể trong cổ họng có chất nhầy khiến cho giọng trở nên ngọng nghịu.

Daniel bước đến gần bàn, tiếng sột soạt như đang cởi quần áo: "Dậy đi, sắp đến giờ làm việc của mày rồi đấy."

Sanya nói: "Tao biết rồi."

Đệm giường phía trên Giang Lạc đột nhiên rung chuyển, chắc hẳn là có người ngồi xuống giường. Theo tần suất rung chuyển của giường cũng biết cơ thể người này cường tráng như thế nào.

Daniel ngồi xuống giường dưới, vẫn tiếp tục cởi quần áo, Giang lạc cố gắng điều chỉnh cho hơi thở mình thật đều để không phát ra bất cứ tiếng động gì.

Nhưng đột nhiên động tác của Daniel khựng lại, dường như hắn đánh hơi được thứ gì đó trong không khí, kỳ quái nói: "Ký túc xá chúng ta có mùi của con người."

Sanya: "Tao cũng ngửi được, còn tưởng tao ngửi sai rồi chứ."

Mí mắt Giang Lạc giật giật.

Chỉ vài câu đối thoại ngắn ngủi cậu đã có thể chắc chắn hai kẻ này không phải con người. Nhưng trong tình thế bây giờ Giang Lạc không thể nghĩ được gì nhiều nữa, cậu nắm chặt tay, siết chặt cơ thể để sẵn sàng tùy cơ ứng biến với tình huống bất ngờ.

Hai mắt cậu nhìn chằm chằm phía bên ngoài giường, giây tiếp theo, cậu bắt gặp một đôi mắt cá trắng bệch.

Một thứ dị dạng nửa người nửa cá cúi đầu nhìn xuống gầm giường, dịch nhầy từ trên đầu nó chảy xuống nhìn chằm chằm về phía Giang Lạc.

Giang Lạc: "..."

Cả người cậu cứng đờ, phản xạ có điều kiện định lăn ra khỏi gầm giường, nhưng ngay giây tiếp theo, cậu phát hiện dường như đôi mắt cá này không thể nhìn thấy được gì cả.

Quái vật khịt khịt mũi, lẩm bẩm nói: "Mùi dưới giường nặng nhất."

Là giọng của Daniel, nhưng bây giờ thứ giọng đó trở nên rất kỳ quái. Trong cổ họng như ngậm dịch nhờn khiến cho dây thanh khi nói run lên, kéo theo cơ cổ họng làm dịch càng nhầy nhụa.

Nó vươn tay sờ xuống gầm giường, bàn tay đó vẫn giống con người, Giang Lạc lùi lại sâu hơn tránh khỏi tay Daniel. Daniel không sờ thấy gì cả, vẻ mặt con cá lộ ra vẻ hoang mang, con quái vật còn lại bất mãn nói: "Để tao."

Trong lúc bọn chúng xì xào bàn tán với nhau, Giang Lạc đã bò sang một cái gầm giường khác.

Cậu không tiếp tục núp dưới giường nữa mà cố hết sức không phát ra tiếng động leo khỏi giường, sau đó lặng lẽ đứng lên.

Ánh trăng rọi sáng hai con quái vật đang nằm ngay mép giường.

Một con là cá lóc mọc thêm tứ chi, toàn thân nhẵn nhụi, đôi mắt lồi nằm hai bên đầu. Thoạt nhìn nó như sinh vật lai giữa người và cá, dịch nhầy tích tụ khắp thân thể trông vô cùng đáng sợ và kinh tởm.

Ngoại hình của Daniel cũng khiếp đảm cực kỳ. Đầu có nó đã chuyển hóa hoàn toàn thành cá, trừ cái đầu ra thì những bộ phận còn lại vẫn giữ nguyên dáng vẻ của người bình thường.

Một mùi hôi tanh từ người chúng bốc lên. Giang Lạc cố gắng dằn cơn buồn nôn xuống, vươn tay bám lấy giường ngủ nhưng lại chạm vào một đống bầy nhầy dính dớp trên khăn trải giường.

Cậu nghiêng đầu nhìn, thì ra chiếc giường nào cũng dính nhiều chất nhờn như thế.

Toàn bộ thủy thủ trong phòng này không phải người.

"Daniel, dưới giường mày không có cái gì hết cả."

Lúc này, một con quái vật trong đó lên tiếng: "Có khi nào lúc nãy mày về trên người dính hương vị nhân loại không?"

"Tao đã ăn đứa nào đâu." Daniel đấm xuống mặt đất, lửa giận hừng hực: "Lúc tao về người không thấy đâu nữa."

"Kiên nhẫn chút." Sanya đáp: "Công việc của chúng ta vừa mệt vừa không tốt đẹp gì, bây giờ còn chưa đến lượt chúng ta ăn thịt. Đợi cá con nở rồi đưa cá cái cho người giàu ăn, vật chứa để nuôi cá không còn tích sự gì nữa thì chúng ta có thể xơi bọn nó rồi. Hy vọng năm này cá nở thành công nhiều chút, trứng cá chúng ta khó sống sót quá, đã vậy chỉ thích sinh trưởng trong bụng con người."

"Trong số một trăm con non đó không lấy một con thành công nở thành cá chình máu. Rồi một trăm con cá chình máu chỉ đúng duy nhất một con cái. Cơ thể dân thường không đủ dinh dưỡng. Tao nghe nói không có con cá con nào nở thành công, vật chứa cũng chết rất nhiều. Đúng là lũ nhân loại vô dụng."

Giang Lạc im lặng nghe ngóng. Mấy câu nói ngắn ngủi chứa đầy thông tin khiến đầu cậu đau nhói. Cậu cố hết sức thở nhẹ để giảm bớt sự tồn tại của chính mình.

Bên ngoài cửa sổ một cơn gió thổ qua.

Hai con quái vật đột ngột ngẩng đầu quay về phía Giang Lạc ngửi ngửi: "Kỳ lạ thật, mùi tỏa ra từ chỗ đó."

"Đúng đấy." Daniel chảy nước dãi ròng ròng. Nó lau miệng, nuốt nước bọt vì cơn đói: "Là hương vị của nhân loại."

Giang Lạc cảm thấy không ổn. Ngay sau đó, hai con quái vật bò lại gần cậu. Giang Lạc nhanh chóng cởi khóa áo khoác rồi ném sang một góc khác. Ngay khi tiếng kéo khóa vàng lên, hai con quái vật người cá lập tức tấn công về góc đó.

Ở đó không có gì cả nhưng cũng không ảnh hưởng đến chúng nó hung hăng xâu xé. Giang Lạc nhân cơ hội vượt qua chúng nó, mở cửa rồi chạy biến ra ngoài.

Quái vật quay đầu nhìn cánh cửa, nước dãi không ngừng chảy xuống: "Con người chạy trốn kìa."

Bọn chúng lập tức lần theo mùi hương đuổi theo.

Giang Lạc thừa thế xông lên chạy tới boong tàu. Bây giờ trời đã khuya mà trên boong không có đèn, cũng không có bóng người nào. Ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống mặt nước tạo thành những gợn sóng lấp lánh.

Tốc độ của quái vật hình người đằng sau cực kỳ nhanh, khứu giác của chúng cũng nhạy bén không kém. Chúng nó cứ kiên trì đuổi theo Giang Lạc không biết mệt, còn Giang Lạc thì toát cả mồ hôi. Khi Giang Lạc chạy đến khúc ngoặt, một bàn tay nhỏ nhắn từ trong bóng tối đột ngột vươn ra túm chặt lấy quần áo cậu.

Giang Lạc cúi đầu nhìn thì thấy Lisa, con gái của thuyền trưởng. Lisa kéo cậu chạy sang một hướng khác. Cậu suy nghĩ một hồi cũng bám theo cô bé.

Không lâu sau, Lisa dẫn cậu tới trước một cánh cửa đóng chặt. Hai người cùng nhau mở cửa rồi chui vào trong.

Ngay khi vừa bước vào, Giang Lạc cảm giác mình giẫm lên mặt đất dính đầy chất lỏng nhớp nháp.

Sắc mặt cậu lập tức biến đổi. Lisa túm lấy cậu thì thầm: "Anh ơi anh đừng nói gì cả. Giờ anh nằm xuống rồi lăn một vòng đi. Sau khi anh bôi dịch nhầy khắp người thì chúng nó không còn ngửi thấy mùi của anh nữa đâu."

Giang Lạc làm theo lời em xong liền bế Lisa đứng cạnh cửa, cảnh giác nhìn xuyên qua lỗ mắt mèo.

Lisa ngoan ngoãn tựa lên vai cậu, không rên tiếng nào.

Bên ngoài một con quái vật người cá không da nhầy nhụa đi ngang qua. Nó liên tục đánh hơi trước cửa phòng, nấn ná ở đó vài giây rồi mới chần chờ rời đi.

Rốt cuộc Giang Lạc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Cậu ngồi phịch xuống cạnh cánh cửa, ôm Lisa rồi thì thầm: "Lisa nè, em biết đây là đâu không? Tại sao em biết nếu bôi chất nhầy khắp người thì có thể thoát khỏi quái vật vậy?"

Lisa siết ngón tay, im lặng chốc lát mới trả lời: "Anh ơi, đây là phòng của bố em."

Cô bé ngẩng đầu nhìn Giang Lạc, sợ hãi nói: "Em không biết tại sao bố lại biến thành dáng vẻ đáng sợ đó nữa, thỉnh thoảng còn chảy nước miếng với em. Chỉ khi nào em ở đây thì bố mới không phát hiện ra em thôi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.