Khuôn mặt Giang Lạc lập tức như mây đen giăng kín. Cậu cười lạnh, nụ cười kéo cả vết thương trên môi theo. Cậu âm trầm đáp: "Bị chó cắn."
Đằng Tất: "..."
Sau khi hỏi xong anh cũng cảm thấy không đúng, bởi vì anh ngửi thấy mùi hương thuộc về chủ nhân trên người Giang Lạc.
Giờ anh bỗng nhớ ra anh cũng ngửi thấy mùi người sống trên người chủ nhân.
Không lẽ hai người đánh nhau à?
Cánh tay chủ nhân bị Giang Lạc chặt đứt, còn môi... Giang Lạc bị chủ nhân cắn rách?
Thậm chí chủ nhân bị mắng là "Chó".
Đầu lông mày Đằng Tất nhíu chặt, nghĩ mãi vẫn không rõ đánh nhau kiểu gì mà thành ra như vậy. Để không bại lộ, anh chỉ có thể giả vờ không biết. Nhưng giả vờ không biết thôi có đủ chưa nhỉ? Đằng Tất nhạt nhẽo đáp: "Thế hả, vậy có cần đi bệnh viện tiêm vắc xin chó dại không?"
Vắc xin chó dại, đây là từ anh học được ở xã hội loài người.
Lửa giận trong lời Giang Lạc lập tức tiêu tán rất nhiều, cậu cười như không cười nói: "Đúng vậy, bị chó cắn, không phải nên đi tiêm vắc xin chó dại sao."
Đắng Tất không biết tại sao tâm trạng cậu lại đột nhiên tốt hơn. Hai người ra khỏi ký túc xá, trên đường đi, Đằng Tất lén lút quan sát Giang Lạc.
Chủ nhân dặn "Theo dõi Giang Lạc" là có ý gì?
Giang Lạc hỏi: "Ma Quỷ, sao anh nhìn tôi hoài thế?"
Giang Lạc không hỏi nữa, rời khỏi địa điểm quay phim, cậu bắt xe đến bệnh viện tìm Diệp Tầm và Lục Hữu Nhất.
Trong phòng bệnh, ngoại trừ hai người họ còn có cảnh sát, tổng đạo diễn và tổng biên tập.
Tổng đạo diễn đang cười tít mắt với Diệp Tầm. Mỗi khi nhìn thấy Diệp Tầm, trông ông có vẻ sợ cậu.
Anh cảnh sát trông rất quen, sau khi thấy Giang Lạc bèn nở nụ cười khoe trọn hàm răng, vẫy tay nói: "Xin chào, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Giang Lạc nghĩ nghĩ, người này chính là cảnh sát phụ trách xử lý vụ khách mặt người ở khách sạn 129: "Trùng hợp quá vậy?"
"Sự kiện linh dị ở khu vực này đều do tôi và các đồng nghiệp khác phụ trách." Nụ cười của anh cảnh sát xán lạn như ánh nắng: "Bạn Lục đang khâu vết thương trong phòng phẫu thuật. Bạn Giang, anh có mấy vấn đề muốn hỏi em, em rảnh trả lời bây giờ không?"
Giang Lạc nhếch môi: "Anh đợi em đi đánh răng chút."
Anh cảnh sát thấy đôi môi sưng rách da của cậu, giống như bị thứ gì đó cắn xé, anh uyển chuyển hỏi: "Em bị sao thế?"
Đằng Tất nhìn thoáng qua sắc mặt khó coi của Giang Lạc, ho khan một tiếng, đường đường chính chính nói: "Cậu ấy bị chó cắn."
Anh cảnh sát ngượng ngùng: "Ồ ra vậy."
Diệp Tầm kỳ quái hỏi: "Trong ký túc xá có chó hả?"
Giang Lạc mỉm cười đáp: "Có."
Cậu lấy bộ bàn chải đánh răng dùng một lần trong ngăn tủ ra, ung dung cười gật đầu với mọi người rồi đi vào toilet. Sau khi không còn thấy người bên ngoài, Giang Lạc lập tức thu hồi ý cười trên mặt. Cậu đánh răng, lông bàn chải không cẩn thận chạm vào môi cậu. Giang Lạc xuýt xa, sắc mặt ngày càng lạnh lẽo.
Cậu nhích lại gần tấm gương, khẽ hé miệng. Vết thương chồng chất trên môi, đầu lưỡi nhanh chóng bị cắn thành một lỗ thủng. Đừng thấy lỗ nhỏ nhưng lại hết sức đau, đồng thời vô cùng bất tiện.
Dù Giang Lạc dùng lý do "Bị chó cắn" nhưng người kinh nghiệm nhìn vào vẫn biết ngay.
Chỉ có Diệp Tầm và Ma Quỷ mới có thể tin lý do mê sảng đó của cậu.
Giang Lạc khép môi lại, sắc mặt thanh niên tóc đen trong gương lạnh lẽo như sương rơi tuyết phủ.
Mất hết mặt mũi, cả lớp vải ngụy trang cũng không còn.
Nếu bảo đây là hôn thì chắc chắn không có khả năng. Giang Lạc không hiểu rõ Trì Vưu sao? Trì Vưu đã nói cả hai đều giống nhau, Giang Lạc đặt mình vào đó lập tức có thể suy đoán cảm nhận của Trì Vưu. Đối với Trì Vưu, nụ hôn đó chỉ có thể kết luận như sau.
Trì Vưu muốn trả thù cậu, làm cậu khó xử.
Có lẽ hắn càng muốn chế giễu cậu hơn, khiến cậu ghê tởm.
Chế giễu Giang Lạc làm chuyện rỗi hơi, bởi vì quái vật không mặt còn chả chịu nổi một đòn của hắn. Giang Lạc hôn hắn mục đích là để buồn nôn hắn, vì vậy ác quỷ phải đánh trả bằng cách hôn thô bạo hơn nữa.
Tất cả tâm tình tiêu cực đều có thể gói gọn trong cái "Hôn" này, duy nhất không có tình dục hay tình cảm.
Giang Lạc có thể vỗ ngực đảm bảo.
Sau khi nghĩ như vậy, thứ cảm giác nguy cơ và thứ cảm xúc cổ quái như có như không quanh quẩn trong lòng biến mất hầu như không còn. Giang Lạc nhịn đau đánh răng ba lần, càng đánh, đau đớn phải nhận kéo tới lửa giận càng lớn.
Môi Trì Vưu cứng rắn như đá tảng, nụ hôn của họ xen lẫn lửa chiến và máu tươi. Không cam lòng va chạm áp chế chính là củi khô gặp lửa lớn, một bên chỉ muốn thiêu sạch một bên khác.
Máu của Giang Lạc hòa với máu đen trượt xuống từ mặt đến khóe môi ác quỷ xuyên suốt cuộc chiến tranh không thấy khói lửa này.
Nhưng chắc chắn ác quỷ sẽ không chật vật giống Giang Lạc.
Giang Lạc vốc nước lạnh lên tạt vào mặt.
Hơi lạnh trong trẻo làm dịu lửa giận của cậu, sau khi ngẩng đầu lên khỏi bồn nước, thanh niên tóc đen lại trở về bộ dáng mỉm cười nhẹ nhàng.
Cậu ra khỏi toilet, tiếp nhận tra hỏi của anh cảnh sát.
Anh cảnh sát đơn giản chỉ hỏi quái vật không mặt là gì, cậu giải quyết quái vật không mặt như thế nào. Giang Lạc mở mắt nói dối, loại bỏ hết các sự cố liên quan đến Trì Vưu rồi thêm thắt một vài tình tiết.
Anh cảnh sát nghe mà liên tục cảm thán.
"Đúng là quá nguy hiểm."
"Trời đất, không dễ dàng không dễ dàng."
"Ai ui, lần nguy hiểm này... hên là bạn Giang chạy nhanh!"
Hai người giống như người kể chuyện và người nghe chuyện, một người nói đến mức thật giả lẫn lộn, người còn lại nghe say sưa ngon lành. Đến khi Giang Lạc kể xong xuôi, anh cảnh sát vẫn chưa thỏa mãn cất quyển sổ đi: "Bạn Giang, em cứ yên tâm. Anh sẽ báo cáo lên cấp trên, xin họ xem xét tăng ít điểm tích lũy cho các cậu."
Giang Lạc sảng khoái cười: "Cảm ơn anh."
Cậu lại thuận miệng hỏi thăm: "Lúc chúng em tham gia Cuộc thi quốc gia dành cho sinh viên khoa học tự nhiên, cảnh sát có tham dự toàn bộ quá trình, khi đó cảnh sát Lâm có mặt không ạ?"
Anh cảnh sát trả lời: "Đúng là có cảnh sát tham dự, mỗi khu đều điều người sang nhưng anh không đi, tuy nhiên đồng nghiệp của anh được điều tới đó."
"Thật ra em còn một nghi vấn chưa hiểu rõ liên quan đến cuộc thi này." Giang Lạc mỉm cười, nhỏ giọng hỏi: "Cảnh sát Lâm, anh biết thi thể người bị hại được bọn em phát hiện trong vòng hai ở đâu không?"
Từ cuộc trò chuyện vừa rồi là biết lòng tò mò của vị cảnh sát tên "Lâm Khâm" rất mạnh, nghe một mẩu chuyện cũng muốn đập vỡ nồi đất hỏi đến cùng*, hao hao với tính cách bà tám của Diệp Tầm.
*打破砂锅问到底: đi tới đáy, tới tận cùng nguyên nhân, ngọn nguồn của vấn đề nào đó, dịch thoáng ra là tìm hiểu cho ra nhẽ, tìm cho ra sự thật.
Đồng nghiệp của anh được điều đi Vân Nam để giữ trật tự cuộc thi, chắc hẳn cảnh sát Lâm đã hỏi ra không ít thứ từ miệng của người đồng nghiệp.
Cảnh sát Lâm cũng nhỏ giọng theo: "Các em không biết à?"
Giang Lạc lắc đầu: "Ban tổ chức không nói cho tụi em."
"Có thể họ nghĩ các em không cần biết." Cảnh sát Lâm nói: "Nghe bảo thi thể nạn nhân ở vòng hai đã biến thành oán linh, chẳng phải sau khi chết cô ta đã kéo theo rất nhiều thi thể chui vào tường chung với mình à? Xác chết bình thường không làm đến trình độ ấy được, lúc cô ta còn sống, thiên phú không tệ, là một vật liệu huyền thuật tốt. Anh nghe nói ban tổ chức đã đưa thi thể đến tay Trì gia, dù sao thi thể đặc biệt như vậy, chỉ có vào trong tay Trì gia mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất."
Giang Lạc bừng tỉnh đại ngộ nói: "Thì ra là thế."
Cậu mỉm cười cảm ơn: "Cảm ơn cảnh sát Lâm đã cho em biết chuyện này."
Quả nhiên là thủ đoạn của Trì gia.
Nhưng Trì gia không khỏi quá mức trắng trợn đi, dùng Phó VIện Nhi tới đối phó bọn họ, chẳng lẽ không sợ chuyện tình bại lộ?
Giang Lạc lại nghĩ một lát, à, nếu như tất cả bọn họ đều chết hết thì làm sao chuyện có thể bại lộ?
Lại là kỳ môn độn giáp, lại là điều khiển rối, tại sao Kỳ gia và Trì gia đột nhiên nhúng tay vào?
Sau khi cảnh sát Lâm lấy lời khai của Giang Lạc xong, anh bèn dẫn Giang Lạc đi tìm đạo diễn: "Nhiệm vụ lần này đặc thù, tôi cứ ngỡ chỉ cần khiêm tốn làm việc là có thể tránh khỏi việc bại lộ thân phận, không ngờ rằng bạn Giang vẫn nổi tiếng... Đạo diễn, ông nên biết, bất kể là giới huyền học hay quốc gia, không ai hi vọng dân chúng bình thường biết về sự tồn tại của giới huyền học cả."
Đạo diễn cười khổ nói: "Mời cậu nói, chúng tôi sẽ toàn lực phối hợp với quốc gia."
Cảnh sát Lâm lắc đầu: "Chuyện còn lại chúng tôi sẽ giải quyết. Dù sao chuyện đến nước này không ai mong muốn hết."
Nói xong những lời này, cảnh sát Lâm tạm biệt họ. Giang Lạc và mấy người khác đi vào phòng bệnh chăm sóc. Lục Hữu Nhất nằm phòng cao cấp, đây là lần đầu tiên Giang Lạc thấy ghế sofa, bàn trà, tủ lạnh, còn thêm cả một phòng bếp tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi trong phòng bệnh.
Giang Lạc dứt khoát cuốn tay áo lên, nhìn sơ qua đồ ăn trong tủ lạnh, chuẩn bị làm bữa ăn khuya cho mọi người sau khi bôn ba mệt nhọc.
Con mắt vốn đã sắp khép lại của Diệp Tầm lập tức mở ra, thấy động tác của cậu, nhanh chóng khôi phục tinh thần, đứng dậy đến bên cạnh Giang Lạc: "Cậu định nấu gì thế? Có cần tớ phụ một tay không?"
Giang Lạc ngắm nghía đồ trong tủ lạnh, suy nghĩ: "Tối trước khi ngủ tốt nhất đừng ăn nhiều dầu... Nhưng đôi khi ăn một lần cũng không sao, thịt ba chỉ, cà, trứng gà..."
Cậu xem qua gia vị trong bếp, hành gừng tỏi và dụng cụ nấu nướng không thiếu cái nào, Giang Lạc: "Làm thịt băm cà, rau xào thịt và canh trứng nhé?"
Giang Lạc vo gạo: "Hai người đừng có đừng đó nhìn nữa, lại đây giúp đi."
Đằng Tất ngẩn người, đặt đại đao trong tay ở ngoài tường phòng bếp, do dự đi vào bếp.
Giang Lạc đưa một quả cà cho anh, lại bảo Diệp Tầm thái nguyên liệu, mình thì đi vo gạo nấu cơm.
Giang Lạc cũng chẳng thích nấu cơm là bao, nhưng lúc chuyên tâm làm một chuyện gì đó quả thật giúp đầu óc của cậu bình tĩnh lại. Ngày xưa khi chưa đi làm, cậu thường vẽ kỹ thuật để bản thân đắm chìm vào đó, nhưng sau khi có công việc, yêu thích biến thành nghề nghiệp, suốt ngày ngồi trước máy tính, đại não cũng bắt đầu rã rời.
Giang Lạc bắt đầu học nấu nướng.
Nói là luyện tay nghề nhưng cũng chỉ là học theo video mà thôi. Cậu vốn có chút năng khiếu trong việc này, từ nhỏ đến lớn, biến tay nghề có thể nuôi sống của mình thành một khả năng có thể khoe ra miệng.
Giang Lạc đổ nước vo gạo đi, nghe thấy tiếng dao phay sau lưng liên tục bập xuống, cậu quay đầu lại nhìn, thấy đồ ăn trên thớt đã thành một mớ hỗn độn.
Dù gì Ma Quỷ cũng chơi đao nên gọt quả cà rất tốt. Tuy nhiên kỹ thuật của Diệp Tầm không lọt mắt nổi, hành lá bay tứ tung, tép tỏi nhão nhoét.
Giang Lạc: "... Được rồi, hai người qua rửa rau rửa chén là được."
Đằng Tất lạnh lùng theo sát Diệp Tầm đi rửa chén bát.
Diệp Tầm vui vẻ cười: "Vậy là tôi có thể ăn phần hai người rồi."
Đằng Tất: "..." Quả thật không thích nổi nhân loại mà.
Sau khi chuẩn bị xong nguyên liệu, Giang Lạc bắt đầu động thủ. Mùi thơm trong phòng bếp nồng nàn ngát hương, lập tức khơi dậy con sâu thèm ăn của người ta.
Hai món một canh rất nhanh đã xong, Diệp Tầm và Đằng Tất lần lượt dọn canh, bát, đũa lên bàn kế bên giường bệnh.
Giang Lạc ngồi ở giữa, cậu đang định ăn một miếng rau xào thịt, nhưng đồ ăn chạm vào môi đau xót, vẻ mặt cậu tức khắc nhăn nhúm, mới nhớ tới cậu đang bị "Nội thương", kiêng ăn cay, kị dầu mỡ.
Làm xong cơm lại không thể ăn. Giang Lạc hít một hơi sâu, bình tĩnh bới thêm cho mình một bát cơm, chan chút canh trứng trắng đặc.
Cười nói với hai người đang nhìn cậu: "Tôi ăn canh trước, hai người ăn trước đi."
Dưới sức dụ hoặc của mùi thơm, Lục Hữu Nhất có tỉnh lại một lần, ăn hai bát cơm rồi lại ngủ thiếp đi, y như lợn chết sung sướng ngã lăn.
Đợi đến khi mọi thứ yên tĩnh lại, đã gần bốn giờ sáng, chân trời đã hơi sáng.
Đằng Tất canh giữ trên ghế sofa, anh ôm đại đao, mặc dù mặc quần áo hiện đại nhưng lại giống như tướng quân sa trường thời cổ đại ngồi xếp bằng, một thân một mình thủ vệ chiến trường.
Trên người anh thấp thoáng toát ra cảm giác phong sương tiêu điều và cô độc từ thuở xa xưa.
Giang Lạc nằm trên giường của người nhà, nhìn bóng lưng của anh, ánh mắt lóe lên.
"Ma Quỷ." Cậu nói khẽ, Đao của anh đã đi theo anh từ bao giờ?"
Đằng Tất lắc đầu: "Ta không nhớ rõ."
Anh vuốt ve miếng vải đen bao quanh chuôi đại đao, thật sự nghĩ không ra cây đao này đi theo mình từ khi nào. Đằng Tất ngồi thẳng dậy, nói: "Cậu nên đi ngủ."
Giang Lạc cười cười: "Ngủ ngon."
*
Giang Lạc ngủ rất nông, chuông điện thoại vừa vang lên, cậu lập tức mở mắt.
"A lô?" Thanh niên tóc đen nghiêng người dùng chăn mền bọc quanh cuộn mình lại, cả người và tóc đều chôn ở trong chăn.
Giọng nói ấm ách, toát ra vẻ mệt mỏi lười biếng.
Tiếng cười của Văn Nhân Liên vang lên: "Còn chưa chịu tỉnh hả?"
"Giờ tỉnh rồi." Giang Lạc ngáp một cái, nhắm mắt hỏi: "Sao thế?"
"Một tin tốt." Văn Nhân Liên nói: "Quốc gia và phủ thiên sư đồng loạt ra tay đè tin tức về cậu xuống."
"Hiện tại, toàn bộ internet đều không tìm ra một từ nào liên quan đến cậu, thậm chí search không ra mục liên quan và tên. Hình ảnh về cậu cũng bị xóa bỏ hoàn toàn, dù có lưu cũng vô dụng... Quốc gia ra tay là đảm bảo, như sấm rền gió cuốn." Văn Nhân Liên cảm thán nói: "Giang Lạc, cậu không biết trong giới có bao nhiêu người muốn kéo chút giao tình với phủ thiên sư, phủ thiên sư hơi để lộ chút tin tức, tất cả mọi người từng chia sẻ weibo vì cậu đều xóa weibo, không nhiều một chữ."
Mà trong giới giải trí, Giang Lạc rất nhanh sẽ mai danh ẩn tích, không còn bị người phát hiện.
Giang Lạc lên mạng tìm từ khóa về mình, quả nhiên trên internet một mảnh gió êm sóng lặng, cậu không tìm được bất cứ thứ gì liên quan đến mình.
Cậu nghĩ nghĩ, nhấn vào weibo của Tần Phạm, bài weibo Tần Phạm đăng trước đó đã không còn, bình luận phía dưới hoàn toàn hòa bình yên tĩnh.
Giang Lạc thỏa mãn gật nhẹ đầu, đanh định thoát ra, lại trơ mắt nhìn weibo Tần Phạm cập nhật trạng thái ngay dưới mắt cậu.
[@Tần Phạm: Một ngày vui sướng.]
Năm chữ rất đơn giản, số lượt bình luận nhanh chóng tăng lên. Giang Lạc nhìn chằm chằm câu nói đó, có cảm giác đây là lời hắn muốn nói cho cậu nghe.
Chết tiệt!
Khuôn mặt mỉm cười của Trì Vưu khi nói ra câu này hiện lên trước mắt cậu, vẻ mặt ác quỷ tươi cười, tư thái cao ngạo, gương mặt tuấn mỹ lại chỉ viết mấy chữ cực kỳ muốn ăn đòn. Ở trong mắt Giang Lạc, mỗi một chữ đều cong lên vạch một nét, tất cả đều chứa ý chế giễu cậu.
Cậu đăng ký một tài khoản mới, trở về khung bình luận, đánh xuống hai chữ: "Ngu xuẩn."
Bên dưới câu bình luận lập tức có rất nhiều fan của Tần Phạm tràn vào.
Giang Lạc không thèm để ý bọn họ, cậu cười hừ một tiếng, tâm trạng tốt hơn nhiều, bò lên trên giường: "Các cậu đang ở đâu?"
"Tôi và Khuông Chính đang trên đường đến tìm các cậu." Văn Nhân Liên tháo kính râm xuống, nhìn quanh cảnh đường phố lướt nhanh ngoài cửa sổ xe: "Tối qua Diệp Tầm kể với tôi, Tiểu Phấn mất khống chế, Lục Hữu Nhất bị thương, cậu cũng bị chó cắn một phát. Tôi tới an ủi thương binh, còn Khuông Chính tới để sửa Tiểu Phấn."
Cuối cùng y nói: "Còn lại đến bệnh viện rồi nói sau, các cậu có muốn ăn gì không?"
Giang Lạc nhờ y đặt cơm trưa tới rồi cúp điện thoại.
Cậu thừa dịp hiện tại tắm rửa một lần, lúc trở ra, DIệp Tầm và Lục Hữu Nhất đang ngồi chung một chỗ xem tivi.
Giang Lạc nằm trên ghế sofa nghỉ ngơi một hồi, Diệp Tầm đi tới lau tóc cho cậu, Giang Lạc hưởng thụ cảm giác da đầu được ma sát nhẹ nhàng, lười biếng nói: "Diệp Tầm, tớ luôn cảm thấy tổng đạo diễn rất sợ cậu, lúc đối mặt với cậu đều khép na khép nép."
"Tớ cũng có cảm giác như vậy." Diệp Tầm nghiêm túc nói: "Hôm qua, lúc cậu chưa tới bệnh viện, tớ có hỏi ông ấy lý do. Ông ấy ấp úng rồi nói sợ tớ ăn mất hồn."
Giang Lạc loáng thoáng cảm thấy câu nói này khá quen thuộc: "Tại sao lại sợ cậu ăn mất hồn?"
Diệp Tầm lắc đầu: "Tớ không biết, ông ấy còn gọi tớ là "Ngài"."
Giang Lạc: "..."
Đột nhiên cậu nhớ lại mình từng bịa ra lời nói dối "sinh viên năm mươi tám tuổi thích nuốt sinh hồn tử hồn còn cố ý giả bộ nai tơ" với ông chủ khách sạn 129.
Cậu cười ha hả: "Thật thế hả ha ha ha."
Rốt cuộc tổng đạo diễn nghe ngóng tin đồn liên quan tới giới huyền học ở đâu, tại sao lại không đáng tin như vậy!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]