🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cát Chúc là đạo sĩ nên việc xử lý hồng bạch song sát không ai ở đây rành bằng y.

Khi bầu trời tối sầm lại, các nhân viên công tác càng khẩn trương hơn.

Trước khi giờ Tý đến, Lục Hữu Nhất cho nhân viên bình thường về phòng nghỉ. Trước khi giải tán, Cát Chúc còn nghiêm túc dặn dò nhân viên về "Ba không."

"Không mở đèn, không tò mò nhìn khi có tiếng động, không mở cửa khi nghe thấy tiếng gõ. Phải nhắm mắt ngủ, dù có chuyện gì xảy ra cũng không được ra ngoài."

Nhân viên nhớ những điều này xong mới tự về phòng riêng của mình.

Trang viên suối nước nóng yên tĩnh trở lại.

Ngoài tiếng trò chuyện của bọn họ thì cả đại sảnh đều im lặng như tờ. Sương mù mỗi lúc một dày, rốt cuộc giờ Tý cũng dần đến.

Không ai nói tiếng nào, chỉ im lặng chờ hồng bạch song sát xuất hiện.

Không biết đã qua bao lâu tiếng nhạc hỉ ở đâu đó xa xăm đột nhiên vọng tới. Tiếng kèn sona cao vút, âm vang chiêng trống náo nhiệt vui mừng. Nhưng nó dường như bị ngăn cách bởi một lớp sương mù mà truyền đến vừa gần vừa xa.

Cát Chúc vội vàng quyết định: "Đi."

Mọi người bèn chạy về phía phát ra tiếng nhạc. Bước chân của họ chậm lại theo tiếng nhạc dần rõ, trong bầu không khí náo nhiệt như thế còn có thứ âm thanh của một con quỷ ngâm nga ai oán, giống vui mà không vui, giống đau buồn nhưng chẳng có đau buồn.

Cát Chúc dõi theo la bàn rồi dẫn họ tiến đến gần đó, ngay khi loáng thoáng thấy được hồng bạch song sát chạm vào nhau thì cậu ta nhẹ nhàng trốn vào tán cây, quay đầu "suỵt" một tiếng: "Khẽ thôi."

Lúc này, tiếng kèn sona vút cao, tiếng nhạc hỉ biến mất, nhạc buồn lại vang lên. Giang Lạc ngồi xổm sau bụi cây nhìn cảnh tượng phía trước qua những khe hở nhỏ.

Trong làn sương trắng dày đặc, chỉ thấy hai đoàn người đối đầu nhau.

Phía nam là một nhóm ma nữ sắc mặt trắng bệch như thoa phấn. Bọn họ mặc váy đỏ, giơ đôi tay nhợt nhạt ném giấy đỏ bay tán loạn. Giữa bọn họ là chiếc kiệu hoa đỏ thắm với những dải lụa đỏ bao bọc xung quanh.

Từ phía Bắc xuất hiện một đoàn người khiêng quan tài đen. Hàng chục con quỷ nước với khuôn mặt nhợt nhạt giống nhau đứng trước và sau cỗ quan tài. Chúng mặc tang phục màu trắng, dây gai buộc quanh thắt lưng kéo lê trên mặt đất rơi đầy lá khô tạo thành những vết tích.

Giấy trắng lất phất, hai thứ tiền giấy đỏ trắng bay tán loạn.

Tiếng nhạc ngày một não nề mà khung cảnh này lại quá tĩnh lặng. Sự u ám quỷ dị khiến da đầu Lục Hữu Nhất tê dại, nổi da gà đầy người.

Giang Lạc thở rất nhẹ, thực tế thì Lục Hữu Nhất sợ hoảng hồn. Hắn thì thầm với cậu: "Giang Lạc, đụ mé khủng khiếp quá."

Giang Lạc gật gật đầu, hạ giọng đáp: "Hỏi Cát Chúc xem tụi mình nên làm gì nữa."

Lục Hữu Nhất truyền câu này sang cho Diệp Tầm, Diệp Tầm truyền cho Trác Trọng Thu. Giang Lạc chờ một hồi mới thấy Lục Hữu Nhất quay đầu lại rồi nhỏ giọng nói: "Cát Chúc bảo lúc hồng bạch song sát đụng nhau rất nguy hiểm, nói tụi mình đừng có đụng vào. Cứ ghi nhớ nơi mà nó đụng nhau trước, đợi mai vào ban ngày vẽ một trận pháp trên con đường đó để nó lệch hướng nhau đi."

Giang Lạc cảm thấy có thể thực hiện: "Vậy chúng ta về trước à?"

Lục Hữu Nhất nhẹ nhàng thở ra: "Chắc là về được rồi."

Cả nhóm làm dấu với nhau rồi rút lui từng người một, nhưng Lục Hữu Nhất lại bất cẩn đạp lên một nhánh cây khô. Nhánh cây phát ra một tiếng vang giòn rồi gãy làm đôi dưới bàn chân hắn.

Lục Hữu Nhất cứng đờ, quay sang cười sượng trân với Giang Lạc cách hắn gần nhất, mếu máo: "Tôi thề luôn là mới nãy chỗ này không có cành cây nào cả."

Giang Lạc: "..."

Cậu đen mặt nhìn phía sau, tất cả vong linh ma quỷ hai bên đều quay đầu nhìn sang. Con mắt đen nhánh không thấy ánh sáng nhìn chằm chằm vào Giang Lạc và Lục Hữu Nhất.

Trong lòng Cát Chút thấy không ổn, chưa kịp giải thích lập tức la lớn: "Chạy mau!"

Giang Lạc túm Lục Hữu Nhất co giò bỏ chạy nhưng chưa gì hắn đã té ngã xuống đất khiến cho cậu cũng ngã theo. Lục Hữu Nhất kêu to: "Chân của tôi bị sợi dây đỏ cuốn lấy rồi!"

Giang Lạc kéo hắn, trong lúc vội vàng cúi đầu nhìn xuống. Trên hai chân Lục Hữu Nhất bị quấn một dải lụa đỏ, đầu cuối của dải lụa nằm ngay trong tay hồng sát ma nữ, lụa đỏ nhanh chóng lôi bọn họ về phía hồng bạch song sát. Giang Lạc buột miệng chửi thề, lập tức trên tay xuất hiện một con dao găm ánh vàng, cậu chặn lại cành khô lá rụng rồi bất ngờ chém về phía dải lụa đỏ.

Dải lụa bị cậu thành công chém đứt, rốt cuộc hai người cũng dừng. Nhưng Giang Lạc vừa ngẩng đầu thì phát hiện họ đã bị kéo đến chính giữa của hồng bạch song sát mất rồi.

Nhóm quỷ nước nhìn chằm chặp hai người họ, mà phía ma nữ cũng đang ngó chừng cậu và hắn. Hai phe đội ngũ không có chút cảm xúc nào khác, quỷ khí âm trầm.

Giang Lạc: "..." Ở chung với Lục Hữu Nhất sẽ khiến cho người ta gặp bất hạnh.

Tai nạn bất ngờ này khiến cho Cát Chúc và cả nhóm ngây ra không kịp kéo họ về. Mắt thấy bạn bè của mình đã rơi vào hồng bạch song sát, Cát Chúc nghiêm mặt lấy một thanh kiếm bằng gỗ đào từ trong túi ra: "Hồng bạch song sát hướng đường không hướng người, hướng người không hướng đường. Bây giờ bọn chúng đã nhìn thấy Lục Hữu Nhất và Giang Lạc thì sẽ không để ý đến đường đi nữa, mau, chúng ta mau qua đó cứu mấy cậu ấy!"

Nhưng ngay khi cậu ta đang định lao tới thì sau lưng vang lên một giọng nói nhẹ nhàng: "Cát chúc, sao cậu vẫn ngốc như thế."

Cát Chúc sững sờ, sắc mặt lập tức tái xanh.

Cậu nắm chặt cây kiếm gỗ trong tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên. Từ trước đến nay Cát Chúc thích gì thì làm đó, tiên phong đạo cốt, lúc nào cũng hi hi ha ha, chưa biết đến khói lửa nhân gian là gì. Chưa ai nhìn thấy vẻ mặt của cậu như vậy, phức tạp rối rắm bên trong dường như còn xen lẫn cả hận thù khắc sâu vào cốt tủy.

Cát Chúc nghiến răng, tiếng răng cót két như tiếng sấm bên tai cậu.

Trác Trọng Thu lo lắng gọi: "Cát Chúc..."

Cát Chúc siết chặt tay, quay người đứng chắn trước các bạn, hờ hững nhìn khu rừng âm u tăm tối: "Cát Vô Trần."

Một người chậm rãi đi ra khỏi rừng rậm.

Tóc mai người này sắc bén như dao, từ ánh mắt đến lông mày như trong tranh vẽ, quần áo nhà sư không chật cũng không bó lại mà phiêu dật như tiên giáng trần. Tướng mạo của y thanh tú vô cùng, dù có là một hòa thượng đầu trọc nhưng đứng dưới ánh trăng mờ ảo lại không khác gì một tiên nhân.

Hai tay Cát Chúc hơi run lên, cậu nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mắt, hạ giọng xuống như thì thầm: "Cát Vô Trần, sao anh còn dám xuất hiện trước mặt tôi."

Cát Vô Trần nhẹ nhàng cười, dung mạo thiên nhân điệu bộ thanh nhàn, nhưng nói chuyện lại đầy vẻ châm biếm: "Thân là em trai ruột của anh, Cát Chúc, em đã sa đọa đến nỗi phải dùng tới đạo thuật mới có thể chế ngự được tai họa ư?"

Có lẽ y thấy nó là thứ rất buồn cười, vừa bấm phật châu vừa cười thành tiếng: "Mấy năm nay trông em cũng chẳng có chút tiến bộ nào. Không quả quyết, còn khăng khăng theo cái câu vạn vật tùy tâm của em. Cát Chúc, thứ rác rưởi như em, có phải muốn nhìn thấy bạn bè của mình chết tức tưởi trước mặt không?"

Hơi thở Cát Chúc nặng dần.

Cát Vô Trần nhìn cậu rồi quay người vào trong bóng tối.

Cát Chúc lao đến theo bản năng: "Cát Vô Trần, anh đứng lại đó cho tôi."

Văn Nhân Liên lập tức nói: "Cát Chúc, đừng đi!"

Cát chúc đuổi theo Cát Vô Trần đã biến mất trong rừng.

Bạn thân hai bên gặp nạn khiến Văn Nhân Liên cảm thấy như rơi vào bẫy rập nào đó. Y bình tĩnh nói: "Trọng Thu, Diệp Tầm, các cậu đi cứu Giang Lạc và Lục Hữu Nhất, Khuông Chính, cậu và Samuel theo tôi tìm Cát Chúc."

Binh phân làm hai đường, Kỳ Dã đã sốt ruột từ lâu, nghe vậy thì dẫn đầu lao về phía hồng bạch song sát. Nhưng hắn còn chưa kịp tới thì hàng ngũ hồng bạch song sát cộng thêm Lục Hữu Nhất và Giang Lạc đã tan biến vào hư không.

*

Giang Lạc và Lục Hữu Nhất bị những vong hồn này nhìn chằm chặp. Đương lúc cậu chuẩn bị triệu hồi phù văn trong vòng âm dương thì những vong hồn này đã nhấc kiệu hoa và quan tài lên đâm sầm vào họ.

Giang Lạc đưa tay ngăn người phía trước, nhưng ngay cái chớp mắt tiếp theo cả người cậu loạng choạng rồi ngã nhào vào một khoảng không khép kín. Trên dưới trái phải đóng chặt, không có ánh sáng. Đôi mắt bị bóng tối che phủ, thì ra cậu bị bọn quỷ nước ném vào quan tài.

Quan tài đung đưa, bên ngoài kèn vẫn thổi, tiếng nhạc lại một lần nữa vang lên.

Nếu lúc này cậu nằm trong quan tài, vậy hẳn Lục Hữu Nhất đang ngồi trong kiệu hoa.

Giang Lạc thử giật giật, chợt đụng phải một xác chết lạnh băng nằm phía dưới người.

Không gian nhỏ hẹp, cậu gần như đè cả người lên cái xác. Giang Lạc thì thầm nói: "Anh gì ơi, ngại quá, xin lỗi nhé, em ra ngoài ngay đây."

Nhưng tư thế này lại không tiện cử động lắm. Giang Lạc xoay người lẩm bẩm một tiếng "xúc phạm" rồi nằm đè trên cái xác gõ nắp quan tài.

Tiếng gõ vừa ngột ngạt lại vừa nặng nề, đủ để Giang Lạc biết vách quan tài này cứng cáp đến mức nào.

Chiều dày ước tính rộng bằng hai viên gạch.

Giang Lạc sờ sờ vòng âm dương.

Cậu không lo rằng mười hai con giáp không mở được quan tài, quan trọng là sau khi rời khỏi đây cậu phải làm sao để cứu được Lục Hữu Nhất, chạy thoát khỏi đỏ trắng song sát nguy hiểm này.

Giang Lạc khó khăn lật người một phát nữa, sờ sờ trên người xác chết xem thử có tìm được thứ gì đó hay không.

"Có thể bắt đám ma nước này đưa tay, chắc cũng không đơn giản." Cậu tự lẩm bẩm: "Xin lỗi anh gì đó nhé, cứ như thế này đừng nhúc nhích gì cả, hai chúng ta chẳng thể nào động đậy gì được nữa rồi."

Thi thể yên lặng, không có một chút phản ứng nào.

Giang Lạc cứ từ từ lần mò trên người xác chết.

Lúc cậu rà xuống vị trí bên bông xác chết thì tay chạm vào chất vải cực tốt. Vải vóc mượt mà như nước, không có chút nếp nhăn.

Giang Lạc tiện tay mò xuống eo rồi lướt lên hai tay của thi thể.

Lòng bàn tay của người này rất rộng, ngón tay thon dài. Giang Lạc sờ qua từng ngón nhưng lại không phát hiện được gì.

Nhưng mí mắt phải của cậu không nhịn được giật nảy.

Hai chân cậu áp lên hai chân của cái xác, dù vậy cậu vẫn không chạm tới mũi chân của xác chết được. Cái xác này hẳn là một người đàn ông cao lớn. Giang Lạc dùng khuỷu tay chống người, hai tay dời khỏi phần eo của cái xác rồi di chuyển lên phía trên cổ.

Cậu cẩn thận vuốt mặt xác chết.

Môi mỏng, sống mũi cao thẳng, vuốt vuốt một hồi, môi xác chết chậm rãi cong lên.

Giang lạc giật mình, giây tiếp theo trời đất quay cuồng, cậu bị cái xác này đè lên người.

Giang Lạc rên một tiếng đau đớn, ánh sáng vàng trên vòng âm dương chớp lóe nhưng lập tức vụt tắt ngay sau đó. Xác chết thuần thục chế trụ tay cậu, tiếng cười văng vẳng bên tai.

Khoảnh khắc ánh sáng vàng vừa lóe lên, khuôn mặt của xác chết hiện ra rõ nét.

Thanh nhã khôi ngô, chững chạc trưởng thành, không phải Trì Vưu thì là ai.

Ấn đường Giang Lạc nảy lên dữ dội, một loại cảm giác quả nhiên là như thế.

Trong chiếc quan tài chật hẹp, hai người cao thấp chen lấn nhau, tư thế thân mật, da thịt cận kề.

Không khí dần trở nên loãng hơn.

Quan tài vẫn đang đung đưa, mỗi một lần lắc lư khiến cho Giang Lạc thấy như mình đang lạc trôi trên thuyền. Tiếng nhạc lúc vui lúc buồn, hỉ tang hai bên đồng hành như vậy.

Trì Vưu bóp lấy cằm cậu.

Ác quỷ cúi đầu xuống, lần này đến lượt hắn chơi đùa Giang Lạc.

"Để tôi tìm một chút em giấu trái tim tôi đâu mất rồi?"

Tay chân Giang Lạc dán chặt lên người Trì Vưu. Ác quỷ che kín đôi mắt của thanh niên tóc đen, mỉm cười nói: "Ừm, trên cổ không có."

Đầu ngón tay lạnh lẽo rê xuống dưới, trượt đến lồng ngực Giang Lạc. Trì Vưu áp bàn tay vào trái tim cậu, cảm nhận nhịp đập dưới bàn tay, hắn như choàng tỉnh mà nói: "Chẳng lẽ là ở đây sao?"

Bàn tay dừng ở trái tim đang đập từng nhịp, Giang Lạc bình tĩnh nhìn hắn.

Ngón tay bóp lấy cằm cậu xoa nhẹ, Trì Vưu nói: "Xem ra cũng không phải."

Bàn tay của ác quỷ chậm rãi di chuyển về phía eo Giang Lạc.

Đường cong ngay eo đột ngột bị bóp mạnh, hiển nhiên phần eo căng đầy mềm dẻo là vị trí chứng tỏ nét quyến rũ của một người đàn ông. Ác quỷ giống như cố ý mà dạo một vòng thật chậm, bàn tay giữ lấy eo Giang Lạc.

Rồi hắn cảm thán một câu như thất vọng: "Ồ, nơi này cũng không có."

Lại di chuyển xuống dưới nữa, mẫn cảm ngứa ngáy hơn gấp trăm lần.

Giang Lạc co đầu gối lên thúc vào bụng ác quỷ. Ác quỷ dễ dàng áp chế đòn tấn công rồi ghìm cậu dưới thân. Những ngón tay của hắn chạm lên đùi Giang Lạc như thể đang chơi một loại nhạc cụ nào đó.

"Lúc đối mặt với em tôi nên cẩn thận một chút." Trì Vưu cảm thán: "Dù sao bạn Giang đây cũng nhiều ý đồ xấu xa lắm."

Trong đêm tối Giang Lạc vẫn nhìn chằm chằm về phía Trì Vưu, cười lạnh: "Sao anh không chết đi."

Trì Vưu trả lời: "Tôi chết rồi mà."

Ác quỷ áp chế mọi phản kháng của người con trai tóc đen, sờ soạng toàn bộ người cậu. Từ sợi tóc đến mũi chân, sờ đến mức trán Giang Lạc toát mồ hôi, mặt mày giận đến mức đỏ ửng.

"Vậy mà vẫn không tìm được." Ác quỷ lẩm bẩm, hắn từ từ nghiêng người rót hơi thở lạnh lẽo như rắn độc vào tai Giang Lạc: "Bạn Giang này, nói cho tôi nghe, em đã giấu tim tôi ở đâu rồi?"

Mái tóc ẩm ướt của Giang Lạc bết dính vào tai, hơi thở cậu bắt đầu trở nặng, không khí trong quan tài cũng dần vơi đi khiến cho lồng ngực cậu nghẹn lại và nóng ran.

Cậu điều chỉnh lại hơi thở rồi tỉnh táo nói: "Sao tôi biết trái tim thầy ở đâu được."

Cậu "à" một tiếng: "Thầy ơi, thầy nói xem có phải không, thầy đã chết rồi thì cần gì tim hay không tim nữa?"

Trì Vưu nói: "Cái miệng này hư quá."

Hắn cúi đầu nhìn thanh niên tóc đen.

Khác hẳn dáng vẻ lười biếng thản nhiên trong bồn tắm, lúc này Giang Lạc bị ghìm chặt, chỉ lộ ra một phần cổ, một đoạn cánh tay và một đoạn cổ chân.

Khuôn mặt vì thiếu oxy và tức giận mà đỏ ửng lên, đôi môi tuyệt đẹp, cho dù khuôn mặt có vô cảm nhưng vết mồ hôi nơi thái dương khiến cậu trông giống như vừa mới ngâm suối nước nóng.

Hoặc như vừa tỉnh ngủ vậy.

Nhưng loại xinh đẹp này lại mang theo chất độc, chỉ cần lơ là với cậu một chút thôi thì một miếng thịt trên người sẽ bị cắn phứt đi.

Ác quỷ thản nhiên đưa tay ra, xoay người vuốt ve đôi môi Giang Lạc.

Hắn không thích dáng vẻ kiên định của Giang Lạc bây giờ.

Hắn còn nhớ trong quán cơm, sau khi hắn bị bùa hòa hợp khống chế, biểu cảm của Giang Lạc khi bị hắn đè xuống bàn kính.

Vẻ mặt như thế khiến cho hắn cảm thấy vui vẻ hơn bây giờ nhiều.

Để hắn nghĩ lại xem, ngày đó hắn đã làm cái gì nhỉ.

"Tiếp xúc với bạn Giang kiểu gì cũng nên đề phòng bị cắn ngược vẫn hơn." Ác quỷ nói: "Răng bén đến như thế cơ mà, tôi tò mò không biết trông nó thế nào nhỉ. À đúng rồi, tôi đã tìm khắp người bạn Giang rồi nhưng vẫn chưa tìm trong miệng em. Phải chăng, trái tim của tôi đang bị em giấu ở đây nhỉ?"

Hắn nói thật chậm rãi, ngón tay đâm mạnh vào trong môi Giang Lạc.

Giang Lạc cắn chặt môi, nhưng giống như cắn một tảng đá, mặt ngoài có vẻ mềm mại nhưng thật ra lại rất cứng, tay Trì Vưu vẫn nhất quyết vói vào trong.

*

Trì Vưu vuốt ve hàm răng của Giang Lạc.

"Vẫn chẳng có gì cả." Ác quỷ thở dài, nụ cười thoang thoảng như tiếc nuối: "Rốt cuộc em đã giấu đồ của tôi ở đâu rồi."

Hắn rút tay về, Giang Lạc nổi giận, mũi nóng rực lên, tỏa ra cả khí. Tuy nhiên vẻ mặt cậu vẫn lạnh như băng, nhìn Trì vưu bằng ánh mắt lạnh lùng.

Trì Vưu nhíu mày: "Ở đâu?"

Giang Lạc nói: "Thầy dựa sát vào tôi quá."

Trì Vưu từ từ chống người lên.

Giang Lạc chán ghét nhíu mày, nói: "Xa hơn chút nữa."

Giống như cậu chỉ muốn dùng một lý do đơn thuần thế này để xua đuổi ác quỷ.

Trì Vưu vừa cười vừa lùi lại chút xíu nữa.

Quả nhiên vẻ mặt của thanh niên tóc đen giãn ra một chút. Nhưng ngay khi ác quỷ chuẩn bị nhích lại gần cậu thì đột nhiên hắn dừng lại, quay người: "Hửm?"

Chỉ thấy lá bùa màu vàng trên nắp quan tài dán chặt vào lưng hắn.

Lúc đầu vì đề phòng xác chết sống dậy nên để phòng bất trắc Giang Lạc đã dán hai tấm bùa trấn quỷ lên nắp quan tài. Bùa trấn quỷ này không thể giữ Trì Vưu quá lâu, nhưng ít nhất cũng cho cậu vài giây rảnh rỗi.

Vậy là đủ rồi.

Giang Lạc cố gắng rút hai tay khỏi tay Trì Vưu, chuyện đầu tiên cậu làm không phải chạy khỏi quan tài mà là đấm vào bản mặt đẹp trai của hắn một cú thật mạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.