Đồ rốt cuộc gặp được nữ nhân trong miệng Bách Nhĩ. So với á thú còn nhỏ xinh hơn, bộ ngực nổi lên, eo thon, mềm mại như hoa vậy, giống như khẽ đụng một cái liền sẽ hư mất. Lá gan còn nhỏ hơn cả niết thố, nhìn thấy hắn nếu không phải sợ mới tức chân nhũn ra rồi ngất xỉu thì cũng là thét chói tai, khóc lóc, làm hại hắn từ xa nhìn thấy là phải đi đường vòng. Hắn thật sự không rõ sinh vật yếu đuối như vậy có cái gì để thích chứ.
Được rồi, thật ra cũng không phải tất cả đều như thế. Tựa như nữ nhân thường xuyên vác cây đao lớn tới tìm Bách Nhĩ, à không, Tiêu Mạch, rõ ràng trông rất nhỏ nhắn, lả lướt, thế nhưng lúc múa cây đao còn cao hơn người nàng trông cũng rất oai phong. Có điều Đồ vẫn không thích nàng ta, bởi vì nàng ta luôn sáp đến trước mặt Tiêu Mạch.
Đối với Tiêu Mạch, Đồ rất buồn rầu, bởi vì Tiêu Mạch rõ ràng không nhận ra hắn. Tiêu Mạch ở đây, vậy Bách Nhĩ ở đâu?
“Trọng Hằng, con súc sinh này trông có vẻ không có *** thần gì hết.” Cái gã nam tử lôi thôi lếch thếch kia ngồi xổm cách đó không xa, nghiên cứu con thú trắng ỉu xìu nằm sấp bên chân Tiêu Mạch cả buổi, nói.
Nam nhân đó tên là Thích Viễn Sơn, là bạn tốt của Tiêu Mạch, khi không có việc gì là lại thích đảo quanh bên Tiêu Mạch, người Đồ thấy phiền nhất chính là gã. Đương nhiên Đồ còn không biết súc sinh trong miệng gã là ý gì, nếu không e rằng hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-thu-nhan-chi-tuong/1359116/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.