Sau một thời gian rất dài, Mạc đều chỉ cho rằng bên cạnh mình có thêm một người nữa, những mặt khác tựa hồ không thay đổi gì. Nhưng mà không thể phủ nhận là có một người bên cạnh dù cho không thể nào nói chuyện với đối phương, kể cả thỉnh thoảng nói chuyện khiến người ta thà rằng xem như y không nói lời nào vẫn sẽ khiến người ta cảm thấy không còn cô đơn. Mạc thường cảm thấy hai người giống như bạn đồng hành chứ không phải bạn đời, mãi tới ngày tai họa kia xảy ra.
Thần thú tức giận, núi lở đất rung. Mạc mang theo Hoang vẫn lưu lạc khắp nơi bên ngoài, cũng không tính trở về bộ lạc Bách Nhĩ. Tựa hồ rời đi càng lâu càng sợ hãi trở về, dù cho trong lòng ngày càng nhớ nhung đi nữa. Hoang không quan tâm là đi tới đâu, y lớn như thế này cũng chỉ có hai nguyện vọng, ban đầu là ăn no, sau này là làm bạn đời của Mạc. Hiện tại đều đạt được nên y rất thỏa mãn. Thời gian đó mưa to liên miên, đi đường không tiện nên hai người tạm thời ở lại một núi đá. Mỗi ngày ngoại trừ săn thú cũng không có chuyện gì khác để làm, may mà hai người đều chịu được sự cô quạnh nên cũng không thấy nhàm chán.
Ngày đó thần thú tức giận, Mạc mang theo Hoang đội mưa rời khỏi nơi cư ngụ. Thực tế, vài ngày trước hắn liền cảm thấy tim mình đập thình thịch, dự cảm có cái gì đó nguy hiểm sắp xảy ra, cho đến khi đi săn thú nhìn nơi nơi đều là dã thú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-thu-nhan-chi-tuong/1359111/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.