Vì không để xuất hiện tình trạng như Hoang, dưới đề nghị của Mạc, Lục Tân chia á thú thành hai nhóm thay phiên ra ngoài tìm kiếm thức ăn, do năm thú nhân tàn tật bảo vệ. Còn Mạc dĩ nhiên là do hắn tự quyết định có muốn tham gia hay không. Dù sao đôi khi đi vòng trong rừng núi phụ cận suốt một ngày cũng không thể gặp được một con dã thú nào. Mỗi lần như vậy liền phải để Mạc đi xa mang con mồi về, nên hắn không thể mỗi ngày đều đi cùng họ.
Chuyện Hoang gia nhập, bởi vì là sắp xếp bắt buộc với lại dù sao cũng là người cùng bộ lạc, kể cả có ghét thế nào cũng không đến nỗi muốn đối phương đi vào chỗ chết, nên không có ai phản đối, nhưng khẳng định sẽ có dị nghị. Trong đó Ngải là người phản ứng kịch liệt nhất.
“Y đáng ghét như thế, ta không đi với y đâu.” Ngải không chút khách khí chỉ thẳng vào mặt Hoang trước mặt mọi người lớn tiếng nói. Quả thực trước kia hai người ở cùng nhau y đều bị Hoang làm cho tức đến hộc máu, nên vừa nghe thấy bị chia cùng nhóm với Hoang, y liền nhảy dựng lên.
Đối mặt với ngón tay chỉ vào mình, Hoang không lùi lại cũng không biểu hiện ra tức giận mà là thong thả rút dao đá bên hông, sau đó như tia chớp chém xuống. Mãi tới khi thân dao lạnh lẽo xoẹt qua ngón tay, Ngải mới sợ hãi kêu a lên một tiếng, sau đó lùi lại hai bước, sắc mặt trắng bệch đưa tay lên trước mắt nhìn đi nhìn lại, sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-thu-nhan-chi-tuong/1359109/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.