“Ta không trở về đâu.” Hầu A Thanh nói “Nhờ các ngươi nói một tiếng với a phụ của ta, rằng ta ở bên này.” Nói xong, hắn cùng Gia Na xoay người chạy về hang động dưới đất, đảo mắt đã biến mất trong gió tuyết mờ mịt.
Tìm được thú quả trở về, tới khu vực của người Sử Lỗ, hoàn thành yêu cầu của Bách Nhĩ xong, dĩ nhiên họ nên trở về bộ lạc. Ban đầu họ cũng mời hai người vào bộ lạc mình nghỉ ngơi vài ngày, lại bị Đồ khước từ. Ở chuyện này, Đồ thậm chí không hỏi ý kiến của Bách Nhĩ như trước đây, mà đã tự mình quyết định. Bách Nhĩ chỉ cho rằng hắn vội vã trở về vùng hoang vu, chứ không biết hắn chỉ là không muốn Bách Nhĩ thấy lạp của bộ lạc Sử Lỗ.
Mà điều bất ngờ là, con thú con ngậm băng trong lửa để làm ổ cho nó, hoàn toàn không có ý rời đi. Dù cho thỉnh thoảng lại biến mất một hai ngày, nhưng khi hai người nghỉ qua đêm nó lại chuẩn xác tìm tới.
“Đi thôi.” Đứng tại chỗ một lúc lâu, Bách Nhĩ kéo mũ của cái áo choàng bằng lông thấp xuống trước mặt một chút, nói với Đồ. A phụ tuổi cao vẫn còn trên thế gian, mà Hầu A Thanh lại không hề do dự đưa ra quyết định không trở về, đối với người coi trọng đạo hiếu như y, tuy không thể đánh đồng trên mặt tình cảm, thế nhưng lý trí cũng cho biết rằng mối liên hệ giữa cha mẹ và con cái ở thế giới thú nhân cũng gắn bó như Đại Tấn vậy, Hầu A Thanh rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-thu-nhan-chi-tuong/1359102/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.