Thảm thực vật ở vùng đất hoang giống như bởi vì chậm hơn nơi khác mà đang cố đuổi theo thời gian, mặt trời vừa mọc lên đã sinh sôi với tốc độ chóng mặt, hôm nay còn ở trạng thái mầm non xanh nhạt, hôm sau đã mọc dài lên, tới khi cả mảnh đất xanh rì một màu, nhóm người Bách Nhĩ rốt cuộc thấy được dấu chân người.
Là bộ lạc Trường Mao Ngưu, cũng có khoảng bảy, tám mươi người, vô luận là thú nhân hay á thú, ngoại hình đều thô kệch, cao lớn, nước da ngăm đen, thế nhưng tính cách lại rất ôn hòa. Nhìn thấy đám người xa lạ bọn họ, không chỉ không hề đề phòng, mà còn rất nhiệt tình. Nhưng điều khiến người ta tiếc nuối là ngôn ngữ của họ lại bất đồng.
Đây quả là nằm ngoài dự đoán của mọi người. Dù sao vô luận là ở rừng rậm Lam Nguyệt, hay là thảo nguyên, ven biển, mặc dù các thế hệ trước Bách Nhĩ qua lại với nhau rất ít, thế nhưng lại không có chướng ngại về ngôn ngữ, điều này cũng trực tiếp khiến họ cho rằng khắp đại lục dùng chung một loại ngôn ngữ thông dụng, ai ngờ tới đây lại không giống như thế.
Ở lại bộ lạc này vài ngày, bởi vì không tiện trao đổi, thu hoạch cũng không được quá nhiều, chỉ biết phía Bắc còn có mấy bộ lạc khác, thế nhưng chuyện thú quả lại không dò hỏi được gì. Sau này quả nhiên lại gặp được mấy bộ lạc, ngoại trừ trâu lông dài, còn có dê bốn sừng, ngựa có bướu, đều là thú nhân có tính ôn hòa và thân thiết. Ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-thu-nhan-chi-tuong/1359091/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.