Không nói tới Bách Nhĩ đang ở bên kia chỉ huy người thu dọn chiến trường, chỉ nói Lục mang theo thú nhân Ưng tộc dù hoảng hốt rút lui, nhưng vẫn nhớ rõ là không được bay qua đường sông, sợ bị phục kích, mà là tiêu phí sức lực nhiều hơn nữa, mạo hiểm bị thú nhân ở lầu gác trên núi bắn chết để vượt qua dãy núi phía Nam. Mãi tới khi mắt nhìn thấy cánh rừng rộng lớn, mũi không còn ngửi thấy mùi khói, chúng mới thả lỏng. Lúc này mỏi mệt ùa tới, không đợi Lục phân phó đã có người lục đục dừng ở trên đỉnh cây, nghỉ ngơi.
Lục nghĩ tới á thú nhảy giữa không trung, bắn chết mười lăm Ưng vệ của gã, lại nghĩ tới lúc mình thuận lợi bay qua đỉnh núi, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên bất an, lập tức thúc giục mọi người rời đi. Thế nhưng sau khi không hiểu sao lại bị đánh bại, lại thấy biểu hiện vô dụng của gã, các thú nhân Ưng tộc tuy còn chưa nảy sinh ý niệm đổi Vương. Trong lòng chung quy là có chút khó chịu, cộng thêm bay cả một đêm, cơ thể quả thật mỏi mệt không chịu nổi, Lục không thể nói ra nguyên nhân tại sao không thể dừng lại, nên khi nghe thấy mệnh lệnh của gã, các Ưng thú không khỏi lưỡng lự hai phần.
Mà chính hai phần lưỡng lự này, bên trong cánh rừng vốn im lặng tới mức ngay cả tiếng gào của thú đi trong đêm cũng không nghe thấy một tiếng nào, lại đột nhiên thoát ra rất nhiều bóng đen cường tráng, há miệng cắn lên ngọn cây mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-thu-nhan-chi-tuong/1359086/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.