Một tiếng chim kêu cắt ngang bầu trời xanh biếc tĩnh lặng không mây, ánh mặt trời chói chang như thiêu đốt.
Thú nhân bốn cánh Kinh sau khi lượn một vòng trên vùng trời của thung lũng thì đáp xuống mảnh đất trống ở giữa sân viện của bộ lạc. Cánh chim màu hoàng kim phản chiếu lại ánh sáng mặt trời, rực rỡ, chói lóa khiến người ta không dám tập trung nhìn vào.
“Chúng đang dừng ở bộ lạc Đại Sơn, nhân số khoảng một ngàn người.” Kinh hồi báo với Tát và Bách Nhĩ đang đứng trong đình viện chờ đợi. Vào lần trăng tròn thứ ba của mùa mưa, Bách Nhĩ liền dẫn Cổ và Phong trở về bộ lạc, để ba đứa con nhỏ và bốn thú nhân thường đi theo bên mình ở lại bộ lạc Dũng Sĩ.
Thời gian Ưng tộc đến cũng không vượt ngoài mong muốn của họ, thế nhưng sau khi chúng tới bộ lạc Đại Sơn lại không đi tiếp nữa, thay vì khí thế hừng hực tấn công bộ lạc Bách Nhĩ thì lại ngừng lại.
“Chẳng lẽ chúng chờ chúng ta tới phương Nam, rồi chặn đánh ở trên đường.” Tát nghi hoặc hỏi. Dù sao trước kia nhận được tin tức, vô luận là tấn công các bộ lạc thảo nguyên hay bộ lạc Đại Sơn, Ưng tộc đều dùng tốc độ tia chớp mà tập kích bất ngờ, chưa bao giờ nghe nói như lần này cả, chậm chạp như đang báo cho người khác biết chúng đang tới, sau đó dành thời gian cho họ chuẩn bị sẵn sàng.
Bách Nhĩ suy tính một lát, sau đó cười “Bởi vì Vi An trốn thoát, hắn biết chúng ta có chuẩn bị, có lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-thu-nhan-chi-tuong/1359083/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.