Trong thành thú nhân chia làm quý tộc, bình dân và nô lệ. Quý tộc đương nhiên là Ưng tộc, bình dân là mấy thú tộc nhỏ yếu, thấy tình thế cấp bách liền chủ động nương nhờ vào, còn nô lệ là tù binh trong chiến tranh. Mà trong đó, nô lệ là chiếm nhiều nhất, đây cũng là nguyên nhân tại sao thành thú nhân có thể xây nhanh và thuận lợi như thế. Nhưng mà một khi thành thị và đường xá được xây dựng lên, số lượng nô lệ khổng lồ liền biến thành gánh nặng, bởi vì họ không thể đi săn, nguồn thức ăn cũng chỉ có thể dựa vào việc trưng thu thuế má từ những người bình dân. Ưng chủ cũng từng nghĩ tới chuyện bắt nô lệ gieo trồng và chăn nuôi, nhưng đây cũng không phải chuyện một chốc một lát là có thể nhìn thấy hiệu quả, mà người lại phải ăn mỗi ngày, đối mặt với tình huống này, Ưng chủ chỉ cần không muốn trơ mắt nhìn họ chết mà tổn thất một số lượng lớn, thì sẽ thừa dịp họ còn tác dụng mà vớt vát chút tiền của, cho nên giao dịch nô lệ hợp thời mà mọc lên. Lúc này tiền tệ mới hình hành, nhưng mà lại được tạo ra dưới tình huống không có giá trị thặng dư, mọi người ngay cả ăn còn không đủ no, ngoại trừ vật phẩm tất yếu như muối, thì những thứ khác họ hoàn toàn có thể tự cung tự cấp, đồ gốm, vải dệt là hàng xa xỉ, cho nên thú tệ đối với họ chủ yếu là nộp thuế, nộp thuế và nộp thuế mà thôi. Cũng bởi vậy, trong thành ngoại trừ cửa hàng đổi tiền tệ ra, thì những nơi khác đều vắng tanh, hơn nữa con mồi trao đổi vẫn tính theo số lượng tiền thuế phải nộp, muốn nhiều hơn cũng không có. Dưới tình huống như vậy, thú tệ tồn tại có vẻ bất tiện, dù có nhiều, nó cũng chẳng biến thành thức ăn được. Cho nên chỗ thú vị nhất của giao dịch nô lệ chính là ở đó, nó không dùng thú tệ giao dịch, mà là dùng con mồi. Ở trong này, con mồi chết là tiện lợi nhất, tiếp theo là con thú bị thương, và quý nhất chính là thú không bị thương và ấu thú. Từ mùa mưa trước, sau khi trao đổi hắc thạch với xung quanh, Ưng tộc đã ngưng loại giao dịch này, dù sao lấy thức ăn làm trời, hắc thạch có nhiều hơn cũng không thể xem như cơm mà ăn được. Sau khi đi dạo trong thành Thanh Long, Bách Nhĩ thấy được căn cơ đế quốc khổng lồ này lại như xây bằng cát, dù cho cố gắng bắt chước thế nào, cũng chỉ có thể miễn cưỡng làm ra được cái khung, thật ra ngược lại như trò chơi của trẻ nhỏ, thế nhưng điều khiến người ta thấy bi ai là, người chơi trò chơi này đúng là hiểu biết không ít, đáng tiếc chỉ là lý luận suông, lại khiến vô số thú nhân chất phác phải đổ máu tươi và mất đi mạng sống để cùng gã chơi trò này. Đến lúc này, Bách Nhĩ mất hứng thú với tên Ưng chủ kia, y biết kể cả đối phương có dùng vũ lực lớn mạnh, thì mình cũng không e ngại, nên liền đặt hết tâm tư trên việc tìm người. Có điều ở đây đồng thời có thể đổi một vài nô lệ trở về, trải qua thú triều, thú nhân vốn đã ít, nếu cứ như vậy, thì có thể sẽ bị diệt sạch. Bởi vậy thời gian kế tiếp, đoàn người họ thay phiên ra ngoài, bắt thú sống trở về để đổi thú nhân. Bởi vì tầng lớp bình dân ở đế quốc thú nhân còn chưa quen sự tồn tại của nô lệ, càng không có khả năng nuôi nô lệ, mà quý tộc đã có đủ nô lệ để sai bảo rồi, nên bình thường chỉ có khách thú ra vào chỗ buôn bán nô lệ thôi. Nhưng phần lớn khách thú đều muốn mua á thú, còn thú nhân, họ lại rất ít khi đụng tới. Bởi vì thú nhân mang đi nếu không bỏ xích hắc thạch trên vai xuống, kể cả tới nơi khác, cũng chẳng có bộ lạc nào muốn mua một thú nhân không thể đi săn cả, mà nếu tháo xuống, sau khi thú nhân có thể biến hóa, họ sẽ không khống chế được, tới lúc đó nói không chừng không chỉ không hồi vốn được, mà còn mất cả mạng. Nếu Ưng tộc giao cho họ biện pháp cắt xích hắc thạch còn dễ nói, thế nhưng vì lo lắng phương pháp luyện hắc thạch bị truyền ra ngoài, nên Ưng tộc giấu bí mật này rất kỹ, cuối cùng dẫn tới kết quả khách thú chỉ đành nhịn đau bỏ qua số lượng thú nhân này, dù họ biết trong đó có lợi nhuận vô hạn. Bách Nhĩ rất muốn đổi về nhiều một chút, thế nhưng nếu đổi được quá nhiều trong một lúc, sẽ dẫn tới sự chú ý của người khác, chắc chắn sẽ rước phiền toái về. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng y quyết định liên hệ với khách thú, nghĩ cách để khách thú giúp mình đổi người đưa tới rừng rậm Lam Nguyệt. Còn cuối cùng những thú nhân đó là đi hay ở, y lại không ép buộc, chỉ hi vọng có thể mượn chuyện này tích chút đức cho Đồ bị mất tích, không nguyện cầu hai người sớm ngày gặp lại, chỉ nguyện cho Đồ bình an vô sự mà thôi. Đương nhiên, có thể thuận tiện để lại một vài tai họa ngầm cho Ưng tộc bừng bừng dã tâm kia cũng là chuyện tốt. Khá may là, tại nơi ở của khách thú, họ gặp một khách thú từng gặp ở bộ lạc Đại Sơn, lúc ấy có hơn phân nửa á thú là đổi từ người này. Khách thú đó tên là Chân, bởi vì giao dịch lần đó, hắn có ấn tượng khá sâu về Bách Nhĩ và Kỳ Hạ, nên biết họ ra tay rất hào phóng. Sau khi nghe mục đích của họ, lúc này hắn gật đầu đồng ý, đương nhiên không phải là không cần trả thù lao. Hắn muốn thù lao chính là lúc tới rừng rậm Lam Nguyệt buôn bán, có thể được bộ lạc Bách Nhĩ bảo hộ. Cũng không phải yêu cầu quá đáng, Bách Nhĩ đương nhiên không có lý do khước từ, chỉ là y nói rõ trước, chuyện này mình không tự làm chủ được, phải thương lượng với tộc trưởng Tát trước mới có khả năng quyết định, có điều chỉ cần có y, tất sẽ bảo vệ hắn an toàn. Lúc ở bộ lạc Đại Sơn, Chân từng thấy Bách Nhĩ được mọi người vây quanh, biết địa vị của y trong tộc cũng không thấp, chỉ cần y đồng ý, khả năng rất cao sẽ thành, nên hắn cũng không dài dòng nữa, trực tiếp nhận lời việc này. Đừng nói hắn vốn có dự định sắp tới đi đến rừng rậm Lam Nguyệt một chuyến, mà kể cả không có, hắn cũng sẽ sẵn lòng đi một chuyến vì nhóm người Bách Nhĩ. Bởi vì cái gọi là bầu bí thương nhau, hắn không có khả năng giải cứu thú nhân bị bắt làm nô dịch, nay có người có thể, chẳng qua là nhờ hắn giúp một tay thôi, sao hắn lại từ chối được. “Hi vọng ngươi giữ được miệng mình, đừng nói những lời không nên nói với người khác.” Trước khi rời đi, Bách Nhĩ ấn tay xuống cái bàn đá của nhà Chân, nói như thế. Sau khi tiễn đám người Bách Nhĩ đi, Chân trở lại phòng, cơ thể hắn vô tình đụng vào bàn đá, liền thấy một góc của nó vỡ thành phấn, rơi xuống mặt đất. Hồi tưởng vừa nãy Bách Nhĩ ấn tay vào chính nơi này, hắn không khỏi toát ra một thân mồ hôi lạnh, nào dám có suy nghĩ khác. Sau mấy ngày, đám người Bách Nhĩ dạo khắp nơi có nô lệ, còn cả tòa thành Thanh Long, ngoại trừ phủ thành chủ, vẫn không tìm được tin tức của Đồ, ngược lại đổi được ba mươi mấy thú nhân nô lệ, lúc chuẩn bị giao cho Chân để đưa về rừng rậm Lam Nguyệt, thành Thanh Long đột nhiên giới nghiêm toàn thành, chỉ cho phép vào, chứ không cho ra. “Không có cảm giác nguy hiểm.” Đối mặt với ánh mắt dò hỏi của mọi người, Ân lắc đầu. Bôn ba khắp nơi cùng Bách Nhĩ hai năm nay, hắn cũng từng dựa vào trực giác, báo động trước rất nhiều lần, cũng chưa bao giờ sai, nên nghe hắn nói như vậy, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. “Xem ra không phải khách thú kia đi tố cáo chúng ta.” Hạ nói. Vừa nghe toàn thành giới nghiêm, điều trước tiên họ nghĩ tới chính là chuyện này, hiện tại Ân đã nói không có nguy hiểm, vậy chắc chuyện này không liên quan gì mấy với họ. Bách Nhĩ lại giữ ý kiến với chuyện này, mãi tới khi nghe chủ khách *** nói, họ mới biết chuyện gì xảy ra. “Thành Huyền Vũ ở gần bờ biển bị bộ lạc Dũng Sĩ diệt.” Chủ khách *** cũng là một thú nhân, nhưng không phải Ưng tộc, lúc nói lời này, không biết có phải nhóm người Bách Nhĩ bị ảo giác hay không, mà thấy giọng điệu của ông chủ này có chút hưng phấn. Theo lý, ông ta được Ưng tộc bổ nhiệm mở khách ***, phải hướng về Ưng tộc mới đúng chứ. “Diệt như thế nào?” Giọng nói của Bách Nhĩ mang theo hứng thú, hỏi. Giống như những người khác, chủ khách *** lần đầu tiên nhìn thấy cũng xem Bách Nhĩ là á thú, nhưng sau này dù cho có ba con thú con ở mặt trước và sau y, ông ta cũng bất giác quên mất thân phận á thú của đối phương, nhất là lúc nói chuyện với y. Thỉnh thoảng nghĩ lại, chính ông cũng thấy kỳ quái. “Người bộ lạc Dũng Sĩ kia y như cường đạo ấy, đi tới đâu bắt người tới đó. Thành Huyền Vũ ở gần một mặt biển, tất cả bình dân ngoài thành đều bị bắt đi, không để lại một ai hết…” Nói tới đây, ông dừng một lát, mới lại có chút không xác định nói “Nghe nói, những người đó là tự nguyện đi với họ.” Bách Nhĩ hạ mí mắt, cười nhạt, y thầm nghĩ, chỉ cần thủ đoạn của bộ lạc Dũng Sĩ không tàn khốc như Ưng tộc, muốn dẫn những người đó đi cũng không phải việc gì khó. “Hơn nữa, trước khi Ưng vệ phát hiện, người bộ lạc Dũng Sĩ liền xông vào ngoài thành Huyền Vũ, trực tiếp giết thành vệ, tiến vào trong thành, mang hết thú nô trong đó đi, còn giết không ít Ưng vệ. Trên người họ mang theo cung tên làm bằng hắc thạch, dù cánh của Ưng vệ có cứng tới đâu cũng không ngăn cản được. Nghe nói thủ lĩnh của họ rất tài giỏi, một tên là có thể giải quyết một Ưng vệ. Thành chủ thành Huyền Vũ dẫn người đuổi theo, cuối cùng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn họ nhảy lên một mảnh gỗ lướt trên biển, sau đó nghênh ngang chèo đi.” Ông chủ khách *** càng nói càng kích động, cuối cùng còn khua tay múa chân, nước miếng tung bay, giống như chính mắt mình nhìn thấy vậy. “Hình như ông rất vui mừng.” Hạ trước giờ thích bỡn cợt người khác, nhịn không được toát ra một câu nhẹ bẫng. Ông chủ khách *** đang hùng dũng nói đột nhiên dừng lại, trộm liếc nhìn Hạ, lại nhìn qua cánh cửa mở rộng, xác định không có ai nghe thấy, mới âm thầm thả lỏng, ông đổi giọng điệu, nghiêm trang nói “Đâu có, đâu có. Ta là rất tức giận. Nghe nói bộ lạc Dũng Sĩ toàn là thú nhân. Họ tới đây còn có thể làm gì, chắc chắn là muốn cướp một vài á thú về làm bạn đời rồi. Đúng là đáng giận mà… Cướp á thú không đủ, còn cướp cả thú nhân. Bọn họ cướp thú nhân về làm gì? Này, ngươi nói xem, họ cướp thú nhân về làm cái gì hả?” “Có thể là á thú không đủ.” Hạ bị hỏi ngược lại, hắn sờ mũi, nói như thế. Nào ngờ ông chủ khách *** vừa nghe, liền vỗ bộp bộp lên đùi, giống như gặp được tri âm tri kỷ “Đúng vậy, chắc chắn là do á thú không đủ.” Nói tới đây, hai người, tôi nhìn ông, ông nhìn tôi, thế nhưng cùng nhau bỉ ổi cười hì hì. Bách Nhĩ nghe họ càng nói càng kỳ cục, cũng đã biết thêm tin tức nên biết, y liền đứng dậy, mang bốn hài tử trở về hậu viện. Vài người khác có lẽ cũng hiểu ý tứ họ nói, ngược lại chỉ có Phong chẳng hiểu cái gì, hồn nhiên hỏi “Á thú không đủ, lại mang nhiều thú nhân như vậy trở về, không phải lại càng không đủ sao?” Ba người Kỳ Ân Tiềm vốn còn chưa thấy gì, lại bị cậu hỏi như vậy, làm cho cười ha hả lên. Hạ luôn thích trêu cợt cậu, vì thế ôm chặt vai cậu, vừa đi vào hậu viện vừa nói “Lại đây, lại đây, để Hạ gia nói cho ngươi biết mang thú nhân về có lợi gì.” Mà tiến triển sau chuyện này chính là, ngày hôm sau, mặt con khỉ con Phong thấy ai đều đỏ bừng lên, hận không thể dúi đầu vào trong bụng, sau này lại càng trốn tránh Hạ. Sau khi Bách Nhĩ biết rõ phát sinh chuyện gì, cũng chỉ cười trừ. Trong mắt y, trong thế giới này, thú nhân sánh đôi với thú nhân cùng với thú nhân sáng đôi với á thú thật ra không có khác biệt quá lớn. Dù sao, kể cả thú nhân và á thú xây dựng gia đình không có con cũng không ít. Qua hai ngày, Chân mới tới khách ***, từ hắn, nhóm người Bách Nhĩ càng biết rõ chi tiết chính xác. Bộ lạc Dũng Sĩ là từ trên biển tấn công vào, mục đích là lấy sạch gỗ bên trong, tổng cộng tới đây có hơn ba trăm người, vì họ tới nhanh, đi cũng nhanh, phần lớn Ưng vệ đã được Ưng đế điều động tới thành Huyền Vũ coi như phản ứng kịp cũng không có cách bắt được họ. Nô lệ và bình dân trong thành Huyền Vũ đều bị đem đi, để lại một toà thành trống rỗng. Đương nhiên trong đó khẳng định có một bộ phận là tự nguyện đi cùng. “Bọn họ cứ thế tin tưởng bộ lạc Dũng Sĩ?” Bách Nhĩ cảm thấy có chút khó tin. Dù sao nô lệ thì thôi, thế nhưng cuộc sống mấy bình dân ở trong thành cũng không tính là quá tệ, sao lại dám mạo hiểm như vậy? Chân trầm mặc một lát, mới chậm rãi mở miệng “Ưng tộc trước kia, vô luận là rừng rậm Lam Nguyệt, hay thảo nguyên phương Nam, giữa các bộ lạc tuy cũng sẽ phát sinh xung đột, thế nhưng kể cả một bên thắng lợi, cũng chỉ thôn tính bộ lạc kia, tuyệt đối sẽ không biến những người chiến bại thành nô lệ, lại càng không xuyên xích đá vào người họ, để họ không thể hóa thành hình thú.” Giọng nói của hắn rất bình thản, nhưng khiến người nghe dâng lên cảm giác bi thương khó hiểu. “Lúc thần thú tạo ra thú nhân, ngoại trừ cho chúng ta sự dũng mãnh, thiện lương và thành thực, ngài còn cho chúng ta tự do. Mà ở đây lại không có tự do.” Chân nói tiếp “Lúc bộ lạc Dũng Sĩ tấn công thành Huyền Vũ, ngoại trừ người Ưng tộc, họ không sát hại bất cứ tộc nhân nào khác. Chỉ một điểm này cũng đáng để mạo hiểm. Hơn nữa bỏ lỡ cơ hội lần này, về sau không biết phải chờ tới lúc nào nữa.” Nói tới đây, sắc mặt của hắn tỏ ra rất vọng, như là tiếc nuối sao chuyện này không phát sinh ở thành Thanh Long. “Ngươi là khách thú, muốn đi lúc nào thì đi, sao còn để ý chuyện này?” Kỳ nhìn ra ý tứ của hắn, cười nói. “Cái đó không giống.” Chân cũng cười “Nếu là ở đây, có thể tận mắt chứng kiến, rất thoải mái.” Mọi người hiểu ý cười to, mặc kệ có từng bị Ưng tộc ức hiếp hay không, nghe được chuyện này đều cảm thấy hả lòng hả dạ, thật sự mấy thủ đoạn kia của Ưng tộc khiến người ta cảm thấy rét lạnh. “Còn chuyện Ưng chủ điều động Ưng vệ thành Huyền Vũ là sao?” Bách Nhĩ chú ý lại là điểm này. “Không chỉ thành Huyền Vũ, mà cả ba thành kia, Ưng vệ chủ lực cũng bị điều động về.” Chân lắc đầu “Không biết bộ lạc nào lại gặp xui xẻo nữa.” Nghe đến đó, trong lòng Bách Nhĩ lộp bộp một chút, thất thanh nói “Không ổn rồi!” Các chư tộc ở thảo nguyên đều đã quy thuận, bộ lạc ở bờ biển cách quá xa, nay trừ rừng rậm Lam Nguyệt, còn có nơi nào khiến Ưng chủ muốn đi dò xét? Nghe y phân tích xong, mọi người không khỏi biến sắc, hận không thể mọc ra hai cánh, bay nhanh về bộ lạc xem thử. “Bộ lạc ta tạm thời không phải lo lắng.” Bách Nhĩ trầm giọng, nói “Địa hình bộ lạc Đại Sơn đặc thù, cộng thêm nhân số không ít, nếu họ cảnh giác một chút, muốn tấn công cũng không dễ dàng, chỉ sợ các bộ lạc khác không ổn thôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]