Mùa mưa đến, Bách Nhĩ lại xuất phát, lần này đi ra ngoài cùng y vẫn là mấy thú nhân kia, thứ nhất là y đã quen dùng, thứ hai là họ cũng sẵn lòng cùng y đi khắp nơi, vừa mở mang kiến thức vừa để tôi luyện. Còn mấy nhi tử của y dĩ nhiên là mang theo bên người. Người trong bộ lạc ngược lại khuyên y nên để ba đứa nhỏ lại, á thú sẽ chăm sóc chúng giúp y, dù sao trẻ nhỏ còn yếu ớt, bôn ba khắp nơi cùng y sẽ không tốt cho chúng. Thế nhưng Bách Nhĩ lại cho rằng ba đứa con của mình đều đã biết đi, y mang chúng theo bên mình để chúng thích ứng với thế giới có hoàn cảnh gian nan này từ lúc nhỏ sẽ có lợi cho chúng trưởng thành hơn. Không thể không nói, tuy là con y sinh ra, nhưng bị ảnh hưởng quan niệm nuôi nấng mấy chục năm ở kiếp trước, phần lớn thời gian y đều vào vai nghiêm phụ. Chỉ có một điều khác biệt là, trong phương diện chăm sóc con nhỏ, y cẩn thận hơn nhiều các phụ thân bình thường khác.
Trong ba đứa nhỏ, Tiêu Đồ tuy là lão đại, nhưng bởi vì là á thú, nên khả năng thích ứng với rừng cây không bằng hai đệ đệ. Mới đầu, dù cho Bách Nhĩ và Tiểu Cổ tận tâm chăm sóc, nhưng bé vẫn không thể thích ứng được mà sinh bệnh nhẹ, bệnh nặng, khiến cho một đám người sứt đầu mẻ trán, trong lòng đầy run sợ. Có điều may mà Cổ học được một ít thảo dược của Cốc vu, cộng thêm Bách Nhĩ tuy không biết dược lý,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-thu-nhan-chi-tuong/1359059/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.