Thủ lĩnh của Bối Mẫu tên là Thanh La, mắt dài mi cong, mũi thẳng môi dày, không thanh tú như á thú bộ lạc trong rừng núi, nhưng cũng không quá thô kệch như thú nhân, đúng là dung mạo đẹp hoàn hảo. Mỗi một Bối Mẫu gần như đều có diện mạo như vậy, thế nhưng Thanh La là người đẹp nhất trong đó, ở giữa hai lông mày có một nốt ruồi son, chia khuôn mặt xinh đẹp thành hai phần, khiến người ta bị mê hoặc.
Bách Nhĩ cảm thấy nếu mình yêu thích nam tử, tất nhiên cũng sẽ bị người này hấp dẫn. Đương nhiên đó chỉ là nếu như mà thôi, tuy hiện tại y đã chấp nhận Đồ, thế nhưng không có nghĩa y sẽ có cảm giác tương tự thế với các nam nhân khác.
Thanh La không có sự kiêu ngạo như á thú thông thường, lời nói của y ôn hòa, thân thiết, khiến người ta bất giác sinh hảo cảm. Thế nhưng Bách Nhĩ lại cảm thấy một cảm giác quen thuộc đã lâu không gặp ở trên người y. Chẳng qua sau cái vẻ thân thiết đó là một nụ cười dối trá, không để lộ ra sự lãnh đạm, dưới đôi mắt xinh đẹp kia là sự u ám và tính kế, trong phút chốc Bách Nhĩ có cảm giác như quay ngược lại thời gian, giao tiếp cùng mấy tên quan lại lõi đời, sự cảnh giác lười biếng lâu nay lập tức thức tỉnh.
Vẫn duy trì tính thật thà của đại lục thú nhân mà hỏi thẳng Thanh La vài câu, từ miệng đối phương biết rằng họ chưa từng gặp Đồ, Bách Nhĩ nói cảm ơn rồi rời đi, nhưng trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-thu-nhan-chi-tuong/1359052/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.