“Ta ở trong này.” Bách Nhĩ thản nhiên đáp, nhìn lên trên bờ, dưới ánh nắng giữa trưa rọi xuống, đồng tử đen như hàn ***, giữa ánh sáng rực rỡ xoay chuyển mang theo sự khoan thai, cao quý từ khi sinh ra đã có. Đồ chỉ cảm thấy hô hấp của mình bị kiềm hãm, trong đầu trở nên trống rỗng, nhất thời lại quên mất mình muốn làm gì.
Khóe môi Bách Nhĩ cong nhẹ lên, giống như tia nắng ban mai lướt nhẹ, xóa đi mây mù, sự hời hợt, lạnh nhạt vừa thoát ra trong lơ đãng lập tức biến mất vô tung.
“Muốn về à? Chờ ta một lát.” Y nói, tay kéo dây leo, liền muốn lên bờ.
Bọt nước ánh lên ánh nắng mặt trời dọc theo đuôi mày trượt xuống, lăn tới cổ, tiếp tục tràn đầy mà rơi xuống, để lại trên làn da đã hơi khô một dấu vết không quá rõ rệt, sau đó nhanh chóng bốc hơi. Lúc hai điểm sậm màu như màu lúa mì trên ngực Bách Nhĩ đập vào mắt, Đồ liền cảm thấy đầu mình vang lên tiếng nổ, cả người đều thấy không khỏe. Hắn hoảng hốt xoay người, bất giác nuốt nước miếng.
“Ta ở ngoài rừng trúc chờ ngươi.” Giọng điệu của hắn hơi gấp, bỏ lại câu này, liền vội vàng bước đi.
Bách Nhĩ nhìn bóng dáng hắn, chắc lại thẹn thùng rồi, vì thế y không khỏi cười ra tiếng. Không nhanh không chậm trèo lên bờ, cứ như vậy đứng đó một lúc lâu, để làm khô người, rồi mới lấy quần áo da thú mặc vào.
Cơ thể cứng đờ của Đồ đi ra rừng trúc, cúi đầu nhìn xuống tấm da thú quấn quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-thu-nhan-chi-tuong/1359008/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.