Những lời không nặng không nhẹ này của y, thế nhưng lại đủ để cho mỗi người đều nghe thấy rành mạch. Không chỉ vài thú nhân kia, ngay cả Đồ cùng Tát mới từ trong lều đi ra đều biến sắc. Bị một á thú chỉ trích như vậy, đối với thú nhân mà nói, không thể nghi ngờ là nhục nhã lớn nhất.
“Bách Nhĩ, có nói cũng không thể thuận miệng nói lung tung được.” Đồ trầm giọng cảnh cáo.
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Bách Nhĩ nhìn vào ánh mắt phun ra lửa của các thú nhân, cười lạnh “Chỉ bằng hành vi hôm nay của các ngươi, nếu có đàn dã thú bất ngờ đột kích, ta thấy các ngươi chết như thế nào cũng không biết đâu!”
“Không phải có người canh gác sao? Dã thú đến đây sao lại không biết?” Một thú nhân lớn tiếng phản bác.
“Đúng vậy, ngươi nghĩ rằng thú nhân chúng ta giống á thú, thấy dã thú tới chỉ biết lùi vào một góc run rẩy, đến chạy cũng không chạy nổi sao?” Thú nhân kia vừa dứt lời, liền có thú nhân khác phụ họa.
“Xem ra dù giỏi giang cỡ nào, á thú vẫn chỉ là á thú, lá gan đều nhỏ như vậy.”
Một câu này vừa dứt, lập tức dẫn tới tiếng cười to. Tuy Đồ không cười cùng, nhưng cũng chẳng ngăn bọn họ, hiển nhiên hắn cũng rất bất mãn với câu nói đó của Bách Nhĩ. Giác cùng Mạc ở trong lều chăm sóc Đằng. Hạ, Bố và Tiểu Cổ nhìn thấy tình huống này, không hẹn mà đứng phía sau Bách Nhĩ, trên mặt đều lộ ra sự tức giận. Thế nhưng không được Bách Nhĩ cho phép, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-thu-nhan-chi-tuong/1358978/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.