Người trong động ăn cái gì cũng dùng tay bốc, nếu không thì biến thành hình thú dùng lưỡi liếm, chỉ có Bách Nhĩ dùng hai cây gỗ nhỏ gắp. Mấy á thú đã sớm chú ý tới, cũng tự mình vụng trộm thử qua, đáng tiếc không gắp được, bởi vậy chỉ có thể tràn ngập hâm mộ nhìn y.
Bị người ta nhìn bên này liếc bên kia, có là người trì độn cũng phát hiện ra, huống chi Bách Nhĩ còn là người nhạy bén. Y âm thầm liếc qua, phát hiện mấy á thú đều nhìn vào đôi đũa trong tay mình, nhất thời hiểu ra. Mấy ngày nay y vẫn nghĩ làm sao bố trí an toàn nơi cư trú, sao kiếm ra thức ăn, sao cho nhóm người già, trẻ, tàn, nhược này đều sống sót, cộng thêm bản chất y là nam nhân, không quá chú trọng vào các chi tiết nhỏ, nên người khác bốc tay hay là liếm bát, thật ra y không chú ý, đương nhiên càng không nghĩ tới chuyện dạy họ dùng đũa. Có điều các á thú tựa hồ quan tâm phương diện này còn hơn cả chuyện làm sao săn thú. Sau khi xác định nguyên nhân, y liền thu hồi ánh mắt, không để ý tới nữa. Thẳng tới khi á thú tên là Bối Cách rốt cuộc nhịn không được nữa, mà bưng bát, cầm hai cây gậy gỗ nhỏ đi tới bên y, ngồi xuống.
“Bách Nhĩ, ngươi có thể dạy ta dùng cái này không?” Bối Cách hơi thấp thỏm. Nói tới cũng lạ, trước kia Bách Nhĩ ở trong bộ lạc luôn u ám, nhát gan, cộng thêm bộ dạng khó coi, mọi người đều không nguyện ý tiếp xúc với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-thu-nhan-chi-tuong/1358965/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.