Bách Nhĩ cảm thấy rất hứng thú với phía Nam như theo lời Duẫn nói, thức ăn ăn không hết, có đồ gốm dùng không hết, cùng với y phục mềm mại thoải mái… Trong đầu y tự động hiện lên bức tranh thú nhân đô thị phồn hoa có thể sánh bằng thành trấn của Đại Tấn, cảm thấy nếu có cơ hội, có lẽ y nên đi xem thử.
“Bách Nhĩ, nếu ngươi muốn dựng lại lều, có thể mời lão Ngõa giúp ngươi, lão làm lều chắc lắm, bạn đời của lão Tán Tán có thể làm cho các khe hở trên da thú càng thêm cẩn mật, chắc chắn hơn, khiến mùa tuyết rơi cũng rất ấm áp.” Duẫn phát hiện Bách Nhĩ thật sự muốn lấy mấy tấm da thú kia về, cảm giác y khẳng định muốn dựng lại lều, vì thế hắn đề nghị.
“Thế thì tốt quá. Đợi mấy ngày xử lý xong chỗ da thú này, ta sẽ đi mời ông ấy.” Bách Nhĩ nghe vậy, liền vui vẻ nói, sau đó quay đầu nhìn về phía Nặc cách một khoảng “Nặc, trở về ngươi chỉ cho ta thuộc da thế nào đi.” Lúc trước chỉ có một tấm, nên có thể nhờ Nặc thuộc cho, giờ có rất nhiều, Bách Nhĩ cũng không mặt dày để người ta giúp nữa.
“Được.” Nặc sảng khoái đáp. Lúc này gã đã hóa thành hình người, một tay bưng bát sứ lớn, một tay khoát lên vai Duẫn, làm điểm tựa để đi về phía trước. Bách Nhĩ thấy một màn như vậy, y nhíu mày, trong lòng mơ hồ hiện lên một ý niệm.
Mục đứng phía trước Bách Nhĩ, ngoại trừ Bách Nhĩ bưng cái nồi đầu lâu nhỏ ra, những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-thu-nhan-chi-tuong/1358951/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.