“Vị trí nào của tiểu nhĩ thú là yếu nhất?” Thấy bọn họ rốt cuộc không ruồi bu kiến đậu nữa, mấy người đều nhìn chằm chằm về phía y, lúc này Bách Nhĩ mới mở miệng hỏi. Y không thể nào làm như những người khác, phó thác tính mạng của mình hoàn toàn cho thú nhân vốn số lượng cũng chẳng nhiều, nên đối với tập kích vào bộ lạc của tiểu nhĩ thú y càng cần phải hiểu rõ.
“Tiểu nhĩ thú chỉ lớn bằng một nửa hình thú của thú nhân trưởng thành chúng ta, tốc độ của chúng rất nhanh, răng nhọn, móng vuốt sắc bén, thích cắn cổ của con mồi, thường là vài con, thậm chí mười mấy con cùng tấn công một mục tiêu, cơ bản là chúng sẽ không đi đơn độc. Thế nhưng eo của tiểu nhĩ thú rất nhỏ, bụng dưới mềm dẻo, không có lông, lúc chống lại chỉ cần cắt đứt eo hoặc cào vỡ bụng của chúng, chúng sẽ trở nên vô dụng.” Duẫn tựa hồ minh bạch ý tứ của y, trả lời sạch sành sanh, ngay cả câu y không hỏi cũng nói.
“Mũi với tai của tiểu nhĩ thú đều rất nhạy bén, muốn đánh lén chúng cũng không dễ gì.” Nặc kiệm lời bổ sung một câu, hiển nhiên gã cũng nhận ra tính toán của Bách Nhĩ.
Bách Nhĩ trầm mặc một lát, hỏi tiếp “Tiểu nhĩ thú có sợ lửa không?”
“Sợ, thế nhưng chúng ta không có khả năng đốt lửa, không có nhiều củi như thế, lần này đốt hết, lần sau phải làm sao? Hơn nữa tiểu nhĩ thú rất kiên trì, chúng có thể bất động coi chừng con mồi rất lâu, cho đến khi tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-thu-nhan-chi-tuong/1358943/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.