Sau khi bác Mã nhận được điện thoại, mặt ông hiện đầy dấu chấm hỏi: “Cái gì???”
Nhưng ông vẫn nghe theo lời thiếu gia, lái xe vào.
Đèn xe sáng lên, hai chùm sáng xuyên qua con đường tối tăm.
Mấy tên côn đồ chỉ cảm thấy ánh đèn đâm vào mắt, chói đến mở không ra được, vẻ mặt sợ hãi.
“Đệt mẹ! Là thật?”
Gã tóc đỏ nhìn Tống Dụ tựa như nhìn người điên, hẳn là cũng sợ có chuyện, lảo đảo từ dưới đất bò dậy: “Mày chờ đó cho bố!” Vài tên đàn em loảng xoảng thả vũ khí xuống, đỡ đại ca của chúng như một làn khói chạy như bay.
Bác Mã bóp còi mấy tiếng, không nói lời nào mà nhìn bọn côn đồ bỏ trốn như tè ra quần, dừng xe trước mặt Tống Dụ.
Tống Dụ đang nói chuyện với Tạ Tuy: “Khi có một đám côn đồ cắc ké như vậy tìm cậu đánh nhau, chớ cùng bọn chúng cứng rắn, hãy tận dụng 110.”
Cậu sợ thời điểm mình không có mặt, Tạ Tuy lại giẫm lên vết xe đổ, tay bị gãy mất.
Trong ánh mắt đen kịt của Tạ Tuy mang theo chút ý cười chân thật, gật đầu một cái.
Tống Dụ lại nói: “Cậu có mua bảo hiểm không?”
Tạ Tuy: “Không.”
Tống Dụ chỉ bài cho hắn: “Mua một phần bảo hiểm, sau đó cứ nghênh ngang mà đi trên đường Liên Vân.”
Tạ Tuy khẽ cười: “Được.”
Bác Mã: “…” Thiếu gia à, tôi cảm thấy tư tưởng của cậu có chút vấn đề nha.
Ngồi trở lại trên xe, bác Mã cầm tay lái, tò mò hỏi: “Thiếu gia, đó chính là người bạn mà cậu bảo nhất kiến như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-thanh-truc-ma-phao-hoi-cua-van-nhan-me/175497/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.