Về đến nhà, vừa vào cửa, cái con vẹt ồn ào kia nhìn thấy cậu liền bắt đầu điên cuồng bay nhảy vỗ cánh. Cái lồng sắt cũng có thể cảm nhận được sự vui sướng tưng bừng của nó, giọng nói vô cùng chói tai: “Hoan nghênh về nhà, nơi nào không có anh đều không gọi là nhà.”
Tống Dụ kìm nén cơn giận trong bụng, đi tới.
Vẹt Macaw mở to đôi mắt tròn vo nhìn cậu.
Cậu hít sâu một hơi, bình tĩnh nói với con vẹt: “Nào, đọc theo tao, Triệu Tử Vũ anh phải chết.”
Người hầu ở một bên: “……”
Buổi tối lúc ăn cơm.
Tống đổng mạnh mẽ phê bình Tống Uyển Oánh: “Bố bảo con mang em trai con ra ngoài giải sầu, không phải dẫn nó đi theo đuổi thần tượng, gặp được người ta còn bỏ em nó lại? Đây là việc một người chị sẽ làm sao?”
Tống Uyển Oánh tự biết đuối lý, ngồi nghiêm chỉnh, hô lên một câu buồn nôn muốn chết: “Em trai bảo bối, ngày mai có muốn tới đại học A tham quan không?”
Tống Dụ vừa ngày đầu tiên ra ngoài đã đụng phải Triệu Tử Vũ, trong lòng đã có bóng tối, nhàn nhạt từ chối: “Thôi khỏi ạ, em ở nhà dắt chim đi dạo ở nơi tĩnh mịch. Con chim này còn đáng yêu hơn so với người thường nhiều.”
Con chim được điểm tên kiêu ngạo giương đầu lên.
Tống đổng bất mãn: “Hồ đồ, con cả ngày ở nhà, vừa không học hành, cũng không kết bạn, muốn chờ mốc meo lên à?”
Tống Dụ giật giật khóe môi, đang chờ tình yêu đến, nhưng mà sợ nói ra sẽ kích thích người lớn tuổi như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-thanh-truc-ma-phao-hoi-cua-van-nhan-me/1604951/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.