Thích bao lâu?
Tầm mắt Tống Dụ rơi trên màn hình điện thoại di động, đọc hàng chữ kia không biết bao nhiêu lần, cuối cùng ngả người ra sau nằm xuống, đầu chìm trong chiếc gối mềm mại, khóe môi từng chút từng chút giương lên.
Cậu có thể thích bao lâu chứ?
Mới ba, bốn tháng mà thôi, tôi từ kiếp trước đã nhận thức cậu, so sánh được sao?
Điện thoại di động đặt qua một bên, Tống Dụ vươn cánh tay dài che lên đôi mắt, lại nhịn không được không ngừng cười trộm.
Được rồi, nể tình Tạ Tuy đã thích cậu lâu đến như vậy, nhận lấy trọng trách của một người bạn trai, những việc này để một mình cậu giải quyết.
Hình như cũng không phải đáng sợ đến thế.
Sáng sớm mùa đông, trời sáng rất muộn, lúc vẫn còn sương mù mông lung, Tống Dụ đã đi gõ cửa Tạ Tuy. Cậu ngày hôm qua trước khi ngủ bị câu nói đó như pháo hoa tưng bừng nở rộ, lăn qua lộn lại, căn bản ngủ không ngon, sáng sớm mới năm giờ rưỡi đã tỉnh táo thức dậy.
Bởi vì thói quen nằm nướng của Tống Dụ nên cũng không thích để người khác đợi lâu. Vì thế, cho dù là lầu trên lầu dưới, bọn họ trước đây sáng sớm chưa từng đi chung với nhau.
Nhưng bây giờ đã xác định mối quan hệ, dù gì cũng nên khác trước một chút.
Tạ Tuy mở cửa, vẻ mặt vừa tỉnh ngủ lười biếng, một giây vừa nhìn thấy Tống Dụ liền lập tức ngây ngốc.
Tống Dụ mặt không biến sắc nói: “Cậu làm sao mà dậy trễ vậy? Thi cuối kì chẳng lẽ không có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-thanh-truc-ma-phao-hoi-cua-van-nhan-me/1604945/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.