Sau khi bốn chữ này được nói ra từ trong nội tâm, Tống Dụ hạ điện thoại di động xuống, dòng máu khắp người chảy xiết xông lên não, không nói được tiếng nào.
Sự mê man cùng luống cuống quẩn quanh trong lòng từ thứ sáu đến giờ, sự kinh hãi và chua chát, sự sôi trào mãnh liệt trong giây lát, bóp nghẹt lấy trái tim.
— Cậu như thế nào mà nhảy vào cái hố trước đây mình đào vậy!
Ý nghĩ này đánh vào sọ não, cổ họng của cậu khô khốc kinh khủng.
Sợ rằng sẽ lộ ra tâm tình, cậu trước tiên cúi đầu xuống.
Tạ Tuy ở phía xa nhìn thấy cậu. Con ngươi của Tống Dụ dường như đang di động giữa tầng lớp sương mù hư hư thật thật, sau khi bắt gặp hắn thì đầu tiên là ngẩng đầu mê man hai, ba giây, sau đó cấp tốc cúi xuống.
Hôm nay có vẻ hơi khác thường.
Tạ Tuy ngẩn người, lông mày nhíu lại, đi tới, đầu tiên là cười xin lỗi: "Xin lỗi, tới muộn rồi."
Tống Dụ hiện tại làm gì còn tâm tư để ý xem hắn có tới muộn hay không, lòng loạn như ma, muốn há miệng nói thẳng ra điều mình đang thầm nghĩ, nhưng nhớ tới bọn họ kiếp trước khi chết vẫn là bạn bè, cậu liền có chút cáu kỉnh cùng buồn bực.
Đặc biệt là trước đây còn tự đào hầm cho bản thân.
Nói thế nào đây? Xin lỗi tớ lúc đó lừa gạt cậu, kỳ thực tớ trong ngoài bất nhất. Tớ cũng là ham muốn tướng mạo của cậu, không, là tớ ham muốn toàn bộ của cậu.
Tạ Tuy chờ giây lát, thấy Tống Dụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-thanh-truc-ma-phao-hoi-cua-van-nhan-me/1604942/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.