Tống Dụ bị hỏi mà sững người.
‘Sợ tôi thích hắn?’ Người bình thường sẽ hỏi như vậy sao? Người bình thường không phải sẽ hỏi mấy câu như ‘Sợ tôi bị hắn lừa gạt’, ‘Sợ tôi bị hắn bắt nạt’?
Nhưng Tạ Tuy lại đánh bậy đánh bạ, hỏi trúng chuyện cậu lo lắng nhất, không hổ danh là nhân vật chính.
Còn việc ghen, đừng nha, Tạ Tuy nếu mà thật sự thích Tần Mạch, hậu quả khẳng định không phải cậu ghen, mà là Tần Mạch bị ăn đao.
Đầu óc Tống Dụ hoạt động hơi chậm một chút, giọng điệu kinh ngạc: “Câu hỏi này của cậu có chút thú vị đó.”
Tạ Tuy mỉm cười: “Thật sự?”
Tống Dụ bắt đầu giáo dục hắn: “Cả ngày nghĩ những thứ gì đâu, lần trước buổi tọa đàm tâm lý kia cậu một chữ cũng không lọt vào tai đúng không? Được rồi, nhanh vào lớp, đừng nói mấy thứ nhảm nhí này nữa.” Cậu cố ý né tránh đề tài này, cầm bài thi, vượt xuống cầu thang.
Tạ Tuy không nhanh không chậm đuổi theo, khóe môi cong lên.
Câu hỏi đã ở trong lòng từ rất lâu cuối cùng có đáp án, đột nhiên nhận ra, như thể có một đóa hoa nở bừng trong tim hắn, nóng bỏng và ngọt ngào.
Tiết cuối cùng buổi chiều thứ tư là âm nhạc, hiếm khi không bị các giáo viên khác chiếm tiết. Lúc thầy nhạc bước vào, cả lớp hoan hô vỗ tay. Đại hội thể dục thể thao sẽ diễn ra vào ngày mai, mọi người phập phồng thấp thỏm, toàn bộ phòng học đều tràn ngập trong một niềm vui sướng hân hoan, thầy nhạc ở phía trên tùy tiện chọn mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-thanh-truc-ma-phao-hoi-cua-van-nhan-me/1604926/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.