Tống Dụ đến đi như cơn gió, chỉ để lại cho mọi người một bóng lưng tiêu sái.
Vi Trắc cũng sửng sốt, có chút lúng túng nghiêng đầu nhìn Tần Mạch.
Buổi dạ tiệc này vốn là để hoan nghênh Tần Mạch, mà bây giờ dạ tiệc còn chưa bắt đầu, Tống Dụ đã ngay tại trước mặt nhân vật chính rời đi, không chút nào để ý mặt mũi người ta, là ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu.
Trong lòng anh buồn bực, hai người này ở thành phố A có quan hệ gì sao? Vừa thấy mặt đã nồng nặc mùi thuốc súng như vậy.
Ánh mắt Tần Mạch lẳng lặng dõi theo Tống Dụ, tự cười khẽ.
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Vi Trắc, gã cũng không lộ ra thần sắc gì khác, nhàn nhạt nói: “Vị Tống tam thiếu gia này, tính tình cũng thật đặc biệt.”
Giọng điệu bình tĩnh, nhưng ý tứ bên trong không hề thân thiện.
Trong lòng Vi Trắc thầm than một tiếng, mối thù của hai người này đoán chừng đã kết xuống rồi.
Nhưng mà Tần gia cùng Tống gia, nhà nào cũng không dễ trêu chọc, chỉ hy vọng sau đó hai vị tổ tông này không đụng phải nhau.
Lòng anh mặc dù là hướng về Tống Dụ nhiều hơn một chút, nhưng vẫn chỉ cười qua loa, lựa chọn nói sang chuyện khác: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, mọi người xuống dưới trước đi. Tần thiếu gia, rất nhiều người đang chờ được gặp cậu đấy.”
Tần Mạch khôi phục dáng vẻ ôn nhu lễ phép, cười: “Được.”
Tống Dụ xuống lầu, căn bản không tìm được Mạnh Quang.
Trong đại sảnh dạ tiệc, người phục vụ bưng rượu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-thanh-truc-ma-phao-hoi-cua-van-nhan-me/1604914/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.