Tối thứ sáu, đường Lâm Thanh. Vốn mọi người muốn đến một chỗ không lành mạnh lắm chơi đùa, nhưng nơi thầy Trình có thể khoan nhượng nhất chính là karaoke, la hét hát hò một chút là được, cho nên bọn họ chỉ có thể buồn bực từ bỏ.
Sau khi tan học, mọi người đều về nhà cất cặp sách trước, hẹn nhau lúc sáu giờ tối.
Một lớp 10A1 đặt ba phòng.
Chỉ có một tiếng, không cần thiết phải trở về. Tống Dụ không gọi điện cho người nhà đến đón, chỉ bỏ sách vở trong chung cư rồi cùng Tạ Tuy đến đường Lâm Thanh.
Mã Tiểu Đinh đi theo cậu, thuận tiện túm theo Hề Bác Văn.
Lần trước tới nơi này, cậu là đi đánh người. Cuối tuần, đường Lâm Thanh đặc biệt náo nhiệt, trên đường thỉnh thoảng có mấy chiếc xe gắn máy vội vã chạy qua, đều là mặc đồng phục học sinh, chở theo bạn gái, đeo kính râm, miệng huýt sáo. Hết sức làm dáng.
Mã Tiểu Đinh nhìn dáo dác, hâm mộ không chịu được, “Khi nào tôi mới phong cách được như vậy?”
“Kiếp sau.” Hề Bác Văn đẩy kính, rồi hỏi một vấn đề hết sức thực tế, “Thế chúng ta bây giờ làm gì đây?”
Tống Dụ mở điện thoại xem thời gian, “5 giờ 35, còn nửa tiếng nữa.”
Thời gian eo hẹp, vừa đủ để ra tiệm net đánh một ván.
Đôi con ngươi của Mã Tiểu Đinh đảo một vòng, tràn đầy phấn khởi mà đề nghị: “Chúng ta đi mua một ít đồ ăn vặt với bia đi, lén lút giấu trong cặp mang vào.”
Gương mặt thanh tú của Hề Bác Văn nhăn thành một nắm: “Thầy Trình có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-thanh-truc-ma-phao-hoi-cua-van-nhan-me/1604907/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.