Tê ––
Đám người lặng lẽ theo đuôi cậu tới đây cùng nhau hút một ngụm khí lạnh.
Nhìn thấy nụ cười vừa lạnh lẽo vừa du côn nơi khóe môi Tống Dụ, cùng cái vẻ ngông cuồng không chịu được kia, họ liền quỷ dị cảm nhận một cảm giác quen thuộc.
Cao Phong trừng mắt, sửng sốt mấy giây xong, sắc mặt liền trở nên âm trầm.
Gã cảm giác mình bị sỉ nhục, mà còn bị cái tên gà què này xem thường, ngày đầu tiên làm giáo bá, chuyện này làm sao có thể nhẫn. Vẻ mặt gã dữ tợn.
“Khẩu khí thật ngông cuồng nha, đến lúc đó đừng bị đánh tới méc giáo viên.”
Tống Dụ xì một tiếng: “Mày là học sinh tiểu học sao? Còn giáo viên nữa, người từng trải đời bọn tao đánh nhau đều đánh tới khi đối phương gọi cha thôi.”
Mọi người đang vây xem: “…”
Cái giọng điệu không sợ chết này, sự càn rỡ quen thuộc này.
Dụ ca, chớ chối, đây chính là cậu đi.
Cao Phong nói không lại cậu, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ có thể động thủ.
Bóng rổ trong tay gã bị ném mạnh ra, bay thẳng vào mặt Tống Dụ. Bóng rổ phóng đi giữa không trung, ma sát với không khí, nếu đập vào mặt sợ sẽ chảy máu.
Trái tim mấy nữ sinh bàng quan vây xem đều bị siết lại, thằng chó này, đừng đánh vào mặt chứ, nếu bị hủy dung thì làm sao bây giờ!
Tống Dụ còn chưa kịp phản ứng.
Tạ Tuy đã đưa tay giúp cậu đón lấy quả bóng.
Động tác nhận bóng của thiếu niên vừa tiêu sái lại anh tuấn, chọc cho đám fangirl bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-thanh-truc-ma-phao-hoi-cua-van-nhan-me/1604888/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.