“…”
Cả lớp yên lặng như tờ.
Khóe miệng Tống Dụ giật giật, cái gì mà ‘Ông xã Dụ ca của em’, rõ ràng là ‘Ông xã Dụ ca của cưng’. Đừng nói sai nha em gái.
Cậu không muốn bại lộ thân phận chỉ là do sợ phiền phức mà thôi, chứ trong thực tế cũng chẳng có gì sai.
Cậu híp mắt, đối diện với cô, đôi mắt nhạt màu dửng dưng như không, giọng điệu cũng lười biếng: “Cậu thấy sao?”
Cô bé bị cậu nhìn chăm chú hồi lâu, mặt đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu, chiếc kẹp ngôi sao trên mái tóc đen rạng ngời rực rỡ giống như ánh sáng trong mắt mình.
Cậu thấy sao? Cái khẩu khí ngông cuồng này – tôi cảm thấy chính là cậu a a a!
Âu Y Liên cũng sửng sốt, cái gì mà ông xã Dụ ca, hiện tại nữ sinh đều không nghĩ tới chuyện học tập cho giỏi, mỗi ngày tiến bộ, đầy đầu toàn là ba cái gì đâu.
Quả nhiên thằng nhóc Tống Dụ này chính là một bãi phân chuột – đừng để cho cô bắt được nhược điểm, bằng không nhất định sẽ ép nó thôi học.
Lớp học bị bao phủ trong một bầu không khí xao động, không ít người bắt đầu xì xào bàn tán.
Âu Y Liên tức giận không nhịn được: “Im lặng!” Cô ngẩng đầu, tầm mắt lạnh lẽo nhìn Tống Dụ: “Sắp hết tiết rồi, đừng câu giờ.”
Tống Dụ càng muốn làm ngược lại, cười tới xán lạn: “Đừng nha cô, từ ngữ em muốn dùng để ca ngợi bạn cùng bàn của em, sợ là dùng cả tiết nói cũng không hết được.”
Bạn cùng bàn của Tống Dụ… là Tạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-thanh-truc-ma-phao-hoi-cua-van-nhan-me/1604885/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.