Chu Mộ Phỉ:“!”
Chu Mộ Phỉ lộ vẻ khiếp sợ, thấy vết nứt hình như có xu hướng lan tràn rakhắp vỏ, thì cứng họng: “Không thể nào, sao lại có vết nứt như thế? A a a nó sẽ không bị ta làm hư chứ, ai tới nói cho ta biết nên làm sao đâylàm sao đây, giờ đi lấy bùn trét lên dán lại còn kịp không….”
Trong lúc y đang lẩm bẩm loạn xạ, thì vết nứt trên vỏ trứng lại đang dần dầnkéo dài ra theo tốc độ mắt thường có thể thấy được, hơn nữa từ một vếtbiến thành hai vết, ba vết…. Rất nhanh sau đó vết nứt đã phủ khắp vỏtrứng.
Cuối cùng, trong lúc Chu Mộ Phỉ đang trợn mắt há hốc mồm, thì vỏ trứng điêu rầm một tiếng, nát bấy.
Chu Mộ Phỉ lập tức trưng ra vẻ mặt cực kỳ thảm thiết, nhắm mắt lại.
Sau đó, y nghe thấy giọng nói hưng phấn lẫn kinh hỉ của Độc Cô Lưu Vân vang lên: “Mộ Phỉ mau nhìn, đây là cái gì này.”
Chu Mộ Phỉ nghe thế liền mở mắt ra, thấy trong lòng bàn tay của Độc Cô LưuVân, có một con vật nhỏ màu nâu nhạt đang lẳng lặng ngồi ở đó.
Con vật nhỏ kia nhắm mắt, lông toàn thân vẫn còn hơi ướt, thân mình nhỏnhắn đáng thương đang run rẩy, hiển nhiên là vẫn còn sống.
Sauđó, dưới ánh nhìn chăm chú của Chu Mộ Phỉ và Độc Cô Lưu Vân, vật nhỏ kia chậm rãi mở mắt ra, đưa đôi con ngươi tròn tròn đen đen tò mò nhìn mọivật xung quanh.
Chu Mộ Phỉ vừa mừng vừa sợ, nói: “Nó chui ra giờ có hơi sớm quá hay không, có sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-thanh-than-dieu/727436/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.