Độc Cô Lưu Vân tiễn chân Hồng Thất, rồi lại trở về giường chăm sóc cho Chu Mộ Phỉ.
Đại khái là bởi vì đã uống thuốc của Phạm trưởng lão cho nên hiện giờ khísắc của Chu Mộ Phỉ tốt hơn lúc trước rất nhiều, chỉ là tinh thần vẫn cóchút không tốt, trông có vẻ tiều tụy.
Độc Cô Lưu Vân nhìn mà đaulòng cực độ, dịch lại góc chăn cho y rồi dịu dàng nói: “Mộ Phỉ, nếu mệtthì nghỉ ngơi một lát đi. Ta ở đây canh ngươi.”
Chu Mộ Phỉ nhìnbiểu tình ôn nhu của hắn, trong lòng ngọt ngào nói không nên lời, an tâm mà nhắm mắt lại, một lát sau đã ngủ ngon lành.
Độc Cô Lưu Vânngồi ở bên giường, cứ ngây ngốc mà nhìn gương mặt lúc ngủ say của y,trong lòng nổi lên cảm giác hạnh phúc ngọt ngào.
Loại cảm giác này hắn chưa bao giờ được cảm nhận qua.
Không biết vì sao, hắn phát hiện, từ lúc Điêu Nhi có thể biến thành người thì chỉ cần Chu Mộ Phỉ yên lặng ở bên cạnh mình thôi, đáy lòng hắn liềnsinh ra một loại cảm giác vừa ấm áp lại vừa yên bình. Phảng phất như chỉ cần hắn và Điêu Nhi ở cùng nhau,cho dù chỉ là yên lặng ngồi nhìn y, hắn vẫn cảm thấy thỏa mãn vô cùng, giống như trên thế gian này không có aihoặc bất cứ việc gì quan trọng hơn cả.
Thứ cảm giác xa lạ này, chẳng lẽ là tình yêu trong miệng người đời đó sao?
–Như vậy, mình yêu Điêu Nhi sao?
Độc Cô Lưu Vân rất nhanh đã xác định được đồng thời cũng tiếp nhận luôn sựthật này, hoàn toàn không có chút lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-thanh-than-dieu/727427/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.