Âu Dương Phong thấy Độc Cô Lưu Vân vẫn trầm mặc không nói lời nào, sắc mặt lại thoắt xanh thoắt đỏ, tưởng hắn đang ngượng ngùng, liền khẽ hừ mộttiếng, nói: “Ê, ta nói ngươi sẽ không ăn sạch sẽ rồi quệt miệng khôngnhận chứ! Tuy tối qua là bản thiếu chủ chuốc thuốc ngươi, nhưng ngườicuối cùng chịu thiệt vẫn là bản thiếu chủ. Ngươi đừng có làm bộ như chưa có gì xảy ra!” 
Lời vừa nói ra, Chu Mộ Phỉ đứng cách đó không xalập tức quăng ánh mắt phẫn nộ khinh bỉ lên người Âu Dương Phong, cả giận mà kêu lên:“Úc úc ~~~ úc úc ~~~” Ê, tiểu tử ngươi là cái đồ không biếtxấu hổ, nói dối đến mức mắt cũng không chớp lấy một cái! Cái thằng biđát bị bạo cúc tối qua là lão tử đó! Âu Dương Phong thấy con đại điêukia phẫn nộ thét với mình, trong lòng có chút chột dạ. Cho dù Độc Cô Lưu Vân không biết sự thật, nhưng con đại điêu này thì cái gì cũng biết!Nhưng mà…. Vậy thì sao chứ? Âu Dương Phong khiêu khích liếc mắt nhìn Chu Mộ Phỉ: Cho dù ngươi biết sự thật thì thế nào? Có bản lĩnh thì đi nóicho chủ tử nhà ngươi biết đi a! Để ta xem xem một con điêu như ngươi làm sao mà nói tiếng người! 
Chu Mộ Phỉ nhìn ánh mắt khiêu khíchkhông hề sợ hãi của Âu Dương Phong, sao lại không biết y đang nghĩ cáigì, liền căm giận trừng mắt nhìn Âu Dương Phong, thầm nghĩ: Ngươi cứ ởchỗ này mà đắc ý đi, coi chừng chọc giận lão tử, lão tử mà giận lên thìsẽ nói sự thật cho Độc Cô Lưu Vân biết, đến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-thanh-than-dieu/727415/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.