Độc Cô Lưu Vân thấy chỉ có hai đệ tử Toàn Chân giáo trông nom ngoài cửaTàng Kinh Các, không khỏi thở ra một hơi nhẹ nhõm, lặng lẽ rút hai miếng gạch ngói ở dưới chân, ném xuống hai tên đệ tử kia.
Miếng ngói bay nhanh như chớp mang theo tiếng gió cực nhẹ, vừa lúc đập trúng ngay huyệt ngủ của hai tên kia.
Cả hai ngay cả tiếng cũng chưa kịp kêu lên đã nhũn người ngã xuống.
Lúc này, Độc Cô Lưu Vân mới từ trên mái nhà đứng dậy, cùng Chu Mộ Phỉ mộttrước một sau nhảy xuống, không một tiếng động đến trước cửa Tàng KinhCác.
Nhìn thấy cửa Tàng Kinh Các đã đóng kín mít, còn bị xích sắt khóa lại.
Độc Cô Lưu Vân cúi đầu nghĩ một lát, trước tiên tha hai tên đệ tử đang ngủmê man kia nhét vào bụi cỏ, sau đó xoay người đến bên cửa sổ, rút trường kiếm, lách kiếm vào bên trong, nạy then cài cửa sổ ra.
Như vậythì sẽ không cần phải phá hư khóa cửa, nếu lỡ như có người đi qua cũngchưa chắc có thể phát hiện ra có cái gì đó khác thường.
Độc CôLưu Vân thu kiếm, nhét vào vỏ, đẩy cửa sổ ra, nương theo ánh trăng nhìnvào trong, chỉ thấy bên trong là có một loạt giá sách, tựa hồ như chẳngcó gì khác thường, nhanh chân bước vào, sau đó vẫy tay với Chu Mộ Phỉ.
Chu Mộ Phỉ nhảy vào trong rồi thì Độc Cô Lưu Vân lập tức đóng cửa sổ lại.
Bởi vì bốn góc phòng trong Tàng Kinh Các đều có chong đèn, tuy không được rõ lắm, nhưng cũng không quá tối.
Dựa vào thị giác siêu cường của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-thanh-than-dieu/727409/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.