Đến khi cùng Độc CôLưu Vân quay về phòng, Chu Mộ Phỉ mới phát hiện chỗ không thích hợp đólà gì: Trên người của người kia, có mùi của rắn độc!
Nói cách khác, trên người y có giấu rắn độc, hoặc là thường xuyên giao tiếp với rắn độc trong một thời gian dài.
Chu Mộ Phỉ nghĩ một lát rồi quyết định nói chuyện này cho Độc Cô Lưu Vânnghe, vì thế liền đi tới bên người hắn, dùng móng vuốt mà viết: Thiếuniên vừa rồi không đơn giản, thiện về nuôi rắn độc.
Độc Cô LưuVân xem qua, đôi mắt chợt lóe ra một tia kinh ngạc, sau đó nói: “Đại đasố trên giang hồ đều là người quái chuyện lạ, không có gì phải ngạcnhiên. Chúng ta làm việc gì cũng nên cẩn thận thì hơn, người không phạmta ta không phạm người.”
Chu Mộ Phỉ gật đầu, kỳ thật y rất cóhứng thú với mấy con rắn độc đó, đã lâu không bắt nên có chút ngứa nghề, đương nhiên còn bởi vì thèm ăn canh rắn nữa, nhưng bộ dáng của thiếuniên kia xem ra không phải là người tốt lành gì cho cam, để tránh cho có chuyện đột ngột phát sinh, y quyết định nghe lời Độc Cô Lưu Vân, khôngchạy đi chọc người kia.
Sáng sớm hôm sau, một người một điêu thức dậy, xuống lầu đến đại thính dùng bữa sáng.
Lần này khách nhân có mặt trong đại sảnh khách điếm đông hơn chút, đa phầnlà người giang hồ, Chu Mộ Phỉ cẩn thận nhìn qua một lượt, nhưng khôngthấy bạch y thiếu niên ngày hôm qua.
Nhưng y cũng không để tâm,tranh thủ thời gian ăn một bữa cho sướng, sau đó tiếp tục cùng Độc CôLưu Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-thanh-than-dieu/727403/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.