Chương trước
Chương sau
Trương Mạnh Cương ở lại nhà Lưu Triệt chơi ba hôm. Cuối cùng Lưu Triệt cũng hiểu sao lại nhiều gói to gói nhỏ thế. Ra là ngoài đồ cho Tiểu Tráng, có cả đồ dùng sinh hoạt của lão sư.
Tiểu Tráng quyến luyến ôm lão sư nói: " Gia gia nhất định phải đến chơi với Tiểu Tráng tiếp đó "
Trương Mạnh Cương yêu thương xoa đầu Tiểu Tráng. Cháu trai thật là thương mình, về phải khoe với mấy lão đầu kia mới được.
Sau khi Trương Mạnh Cương trở về, tin đồn Lưu Triệt có nghĩa phụ là lão sư trên trấn lan ra nhanh chóng, các thôn dân đều nói rằng: " Thảo nào Lưu Triệt có kiến thức, ra là có nghĩa phụ làm lão sư. Nghe nói tình cảm của họ tốt lắm lão nhân gia rất thương Tiểu Tráng. Mua quần áo, tặng nhiều đồ, hôm trước tôi còn thấy hai ông cháu dắt díu nhau đi thả diều"
Một người khác nói: " Còn phải nói sao? Tiểu Tráng gọi người ta là gia gia ngọt lịm. Người ta như thế cũng đáng Tiểu Tráng gọi hai chữ gia gia"
Đặc biệt mỗi khi thấy người nhà họ Triệu đi ngang. Đều như có như không nói những điều này Triệu Phú Quý nghe được thì vô cùng tức giận. Bây giờ một người dưng cũng có thể có địa vị hơn lão, cả nhà họ Triệu tuy tức giận, ghen ghét nhưng chọn cách đóng cửa không ra ngoài. Hết cách Triệu Bình đã cảnh cáo họ tuyệt đối không được gây chuyện với Đại Tráng.
Cả tộc họ Triệu đều trông chờ vào tiền đồ của Triệu Bình. Nên lời y nói vẫn có trọng lượng nhất định trong nhà họ Triệu. Triệu lão thái lần này cũng học khôn im lặng Đại Tráng đã biết chuyện bọn họ lén bán Vưu Tiểu Liên. Nếu chọc y lần nữa, chắc chắn sẽ chịu cảnh tù đày bà ta đã bị mấy trượng phạt ở nha môn dọa sợ rồi.
Nhà Lưu Triệt thì càng ngày càng tốt lên. Nhìn tức phụ tính toán sổ sách, Đại Tráng hỏi: " Tức phụ, ta thấy đệ có rất nhiều ý tưởng mới lạ. Món ăn đệ nấu rất ngon, khẳng định có thể trở thành đệ nhất tửu lâu. Tại sao không mở một tửu lâu? "
Lưu Triệt buông bàn tính, nói: " Trấn trên nhiều tửu lâu rồi. Dù đệ có thể đảm bảo được tửu lâu của mình làm ăn được nhưng cũng không thể tránh được phiền phức. Hơn nữa chàng đừng nghĩ đàn ông mới là lượng khách chính. Thực ra phụ nữ cũng là người sẵn sàng chịu chi cho những thứ họ thích. Mấy nàng mà ăn quà vặt có thể ăn cả tường thành"
Đại Tráng nghe vậy cười, nói: " Đệ nói cũng có lý có ta ở đây, ta sẽ không để ai giở trò xấu với đệ"
Lưu Triệt nhẹ nhàng mỉm cười, Đại Tráng lại nói: " Tiểu Triệt ta định mua ngọn núi phía tây thôn đệ thấy sao? "
Lưu Triệt ngạc nhiên, nói: " Núi cũng có thể mua? "
Đại Tráng gật đầu nói: " Dĩ nhiên là có thể mua"
Lưu Triệt nói: " Núi có hồng trước đây đệ và Tiểu Tráng lên hái? "
Đại Tráng lại gật đầu nói: " Ta phát hiện trên núi đó nhiều thứ tốt. Nhiều lại thảo dược hiếm ta cũng muốn trồng vài thứ trên đó"
Lưu Triệt gật đầu, nói: " Việc này huynh cứ quyết định đi. Đệ không có ý kiến, dù sao những chuyện này đệ cũng không biết gì nhiều"
Đại Tráng gật đầu, ôm Lưu Triệt nói: "Tức phụ ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy có chuyện này không đúng"
Lưu Triệt khó hiểu hỏi: " Chyện gì? "
Đại Tráng nhìn Lưu Triệt nói: " Ta gọi đệ là tức phụ nhiều như vậy nhưng đệ chưa gọi ta là tướng công lần nào"
Lưu Triệt đỏ mặt quay mặt qua chỗ khác. Thực ra bản thân y cũng có mấy lần muống gọi nhưng mở miệng ra hai chữ tướng công lại mắc ở miệng. Một chuyện xấu hổ như vậy thực sự quá khó làm a.
Đại Tráng xấu xa chọc Lưu Triệt: " Nào mau gọi tướng công, hay là đệ không muốn gọi ta như vậy? Đệ không thương ta sao? "
Lưu Triệt nghe vậy liền gấp gáp muốn giải thích xong lại thấy Đại Tráng đang xấu xa nhìn mình. Liền biết bản thân bị chọc phụng phịu quay mặt qua chỗ khác. Đại Tráng càng ngày càng xấu xa trước đây sao mình lại có thể nghĩ y là một đại hán thật thà a?
Hai phu phu đùa nhau một hồi, cuối cùng Lưu Triệt lí nhí gọi Đại Tráng là tướng công. Đại Tráng đạt được mục đích liền hôn Lưu Triệt mấy ngụm. Tức phụ thật là đáng yêu, Đại Tráng cường bách bắt Lưu Triệt cất hết số sách đi. Sau đó hớn hở bế Lưu Triệt lại phía giường. Tối hôm đó Đại Tráng cũng mãn nguyện bắt Lưu Triệt gọi tướng công tới khan giọng.
Sáng hôm sau Lưu Triệt thức dậy eo mỏi, lưng đau cũng may Đại Tráng đã lau người giúp cho rồi. Lưu Triệt không khỏi cảm thán cuộc sống của mình và Đại Tráng hòa hợp như vậy. Cũng một phần do hòa hợp về chuyện này đi? Nghĩ vậy Lưu Triệt không khỏi buồn cười.
Hôm đó liền ôm cái eo mỏi lên cửa hàng Hỉ Nhạc thi thoảng lén nhìn lão bản lén xoa thắt lưng. Cảm thấy mặt mình đỏ lên vì muốn phục vụ hai lão gia được nhanh chóng. Phòng Hỉ Nhạc cách phòng hai người không qua xa, Hỉ Nhạc lại trời sinh có đôi tai linh mẫn. Đôi tai này làm hại y tối qua bồn chồn cả đêm không thể ngủ được. Hỉ Nhạc ngượng ngùng nghĩ ra là đàn ông với nhau cũng có thể làm được. Lâu nay mình tưởng hai người chỉ sống chung tình cảm thôi chứ. Lưu Triệt hoàn toàn không biết mình vừa vô tình khai sáng một tâm hồn trẻ. Vẫn hồn nhiên bán bánh bông lan của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.