Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau, Lưu Triệt khó khăn ngồi dậy. Xoa xoa eo mình, eo mỏi lưng đau...dở trăn ra. Không phải là mơ, hôm qua mình đã thoát kiếp xử nam. Vùi đầu vào trăn, Lưu Triệt vui mừng cười toe toét.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Lưu Triệt vội vàng ngồi thẳng lại một bộ bé ngoan, đoan trang, dịu dàng. Cái kẻ không có tiết tháo ban nãy mới không phải là hắn đâu. Chúng ta có nên nói cho tiểu Triệt biết rằng Đại Tráng đã đứng ngoài cửa nén cười một lúc rồi không? Ừm...vẫn là thôi đi....
Triệu Đại Tráng đặt cháo xuống, sau đó múc từng thìa đút cho Lưu Triệt ăn. Lưu Triệt ngây ngốc được Đại Tráng đút ăn. Ăn xong một bát cháo, Đại Tráng bỏ một cái hộp vào tay Lưu Triệt. Sau đó ra hiệu y mau mở hộp, Lưu Triệt mở hộp sau đó ngay lập tức đóng lại. Một lúc sau mới hồi thần mở ra...ngân phiếu?...tờ giá trị thấp nhất là hai trăm lượng bạc Đại Tráng lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Triệu Đại Tráng bồn chồn nói: " Tiền này là lúc ta ra ngoài bôn ba tích góp được. Bây giờ giao cho đệ, chúng ta xây nhà mới lại mua thêm vài mẫu đất, cho Tiểu Tráng đi học "
Lưu Triệt lắp bắp mãi không nói ra lời, Đại Tráng rốt cục trước đây làm gì? Mà có thể tích góp được nhiều tiền như thế? Biết nỗi băn khoăn của Lưu Triệt, Đại Tráng nói: " Tức phụ, đệ đừng lo tiền này đảm bảo sạch sẽ"
Lưu Triệt cố gắng thở đều rồi nói: " Nói cách khác là tiền này lâu nay chàng giấu? "
Cái người này giấu tiền với mình thì thôi đi. Có tiền mà để nhà cửa dột nát, làm cậu chưa dám cho Tiểu Tráng lên trấn học. Thấy tức phụ có dấu hiệu tức giận, Đại Tráng vội vàng nói: " Có tiền rồi thì sẽ xây nhà mới.....có nhà mới rồi...thì không được ngủ cùng phòng với tức phụ... "
Lưu Triệt ngay lập tức như quả bóng xì hơi cơn giận lập tức nguôi ngoai, đây là biểu hiện trong lòng hắn có mình đi. Biết vậy không phải nín nhịn ra tay làm thịt hắn từ lâu rồi. Trong lòng bị ngọt ngào thay thế, Lưu Triệt trở về trạng thái bé ngoan. Thấy tức phụ đã nguôi giận, Đại Tráng vội nắm bắt thời cơ: " Bây giờ thì có nhà mới cũng không phải ngủ riêng phải không "
Lưu Triệt trong lòng hò hét, đúng vậy đúng vậy, vậy là từ nay có thể tùy tiện ôm người này ngủ rồi. Báo hại y cả tháng nay nín nhịn tối nào cũng ngủ không ngon. Trong lòng sóng to gió lớn, nhưng miệng chỉ dịu dàng nói: "Đúng vậy.. "
Đại Tráng nắm tay tức phụ nhà mình, hai người nhìn nhau trong mắt tóe lửa tình. Đại Tráng cúi người muốn hôn xuống, Lưu Triệt cũng hơi nhướn người lên. Đúng lúc này cửa phòng mở ra, Tiểu Tráng vui vẻ xông vào: " Cha, cha nhỏ mặt trời đã lên tới mông rồi, mau dậy thôi "
Lưu Triệt vội vàng đẩy Đại Tráng ra, làm bộ không có chuyện gì xảy ra. Đại Tráng bị tức phụ đẩy ngã nhào, lồm cồm ngồi dậy. Một lần nữa cảm thán tức phụ thật khỏe, sau đó ánh mắt u oán nhìn ra cửa. Tiểu Tráng bị nhìn không hiểu ra sao, hình như mình làm gì sai rồi thi phải Tiểu Tráng nghĩ.
Lưu Triệt buồn cười đánh vào vai Đại Tráng. Cái người này thật là...sau đó vẫy gọi Tiểu Tráng lại, ôm Tiểu Tráng đặt lên đùi mình, hỏi nó: " Tiểu Tráng có thích lên trấn trên học ở trường tư không? "
Tiểu Tráng nghe vậy liền gật đầu, dĩ nhiên là muốn đi học rồi. Học tốt thi đỗ công danh kiếm tiền nuôi cha và cha nhỏ là ước mơ lâu nay của Tiểu Tráng mà. Vui vẻ một lúc, chợt nghĩ đến gì đó Tiểu Tráng lại buồn rầu cúi đầu. Đại Tráng và Lưu Triệt nhìn Tiểu Tráng không hiểu ra sao, sao lại buồn rồi?
Lưu Triệt xoa đầu con trai hỏi: " Sao Tiểu Tráng lại buồn rồi? Con không muốn lên trấn học sao? Tiểu Tráng không phải rất thích học ư? "
Tiểu Tráng buồn rầu nói: " Con muốn lên trấn học nhưng con không muốn xa hai người. Nếu lên trấn mà không được về nhà giống tứ thúc thì con không đi đâu. Ở nhà cha nhỏ dạy con học cũng được"
Đại Tráng thở dài nói: " Con có thể về nhà vào buổi chiều hoặc vài hôm về nhà một lần. Tứ thúc của con.... "
Nói đến đây Đại Tráng lại ngập ngừng. Chẳng lẽ nói tứ thúc của con chê nhà nghèo lại bần nông nên ghét bỏ không về? Lưu Triệt thấy Đại Tráng ngập ngừng liền hiểu nói: " Tứ thúc của con là bận rộn quá không thể về. Còn Tiểu Tráng muốn về vẫn có thể về nha, cha nhỏ mua cho Tiểu Tráng một con lừa để Tiểu Tráng đi học chịu không? "
Tiểu Tráng nghe vậy vui vẻ, nhưng lại lắc đầu nói: " Mua lừa như vậy tốn kém lắm đâu thể mua lừa cho riêng Tiểu Tráng được "
Lưu Triệt cười, nói: " Vậy Tiểu Tráng không muốn về nhà sao? Ai nha không gặp Tiểu Tráng hàng ngày cha nhỏ buồn lắm"
Tiểu Tráng vội vàng nói: " Con muốn về mà...Nhưng mà....nhưng mà... "
Đại Tráng liền giải vây cho con trai: " Cha nhỏ cho thì con cứ nhận đi, sau này con lừa còn dùng cho việc khác được"
Tiểu Tráng lúc này mới đồng ý mua lừa nhỏ để đi học. Lưu Triệt cảm thán, thật giống học sinh đi xe đạp đi học mà. Tiểu Tráng cưỡi lừa nhỏ, nghĩ đến liền thấy đáng yêu. Thực ra Tiểu Tráng có lừa nhỏ đi học được xem như là hộ có tiền rồi. Nhà ai cho con trai một con lừa chỉ dùng để đi học đâu?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.