Phu tử mặc một bộ bạch y, tay vẫn như trước vũ*(không hỉu lắm nên để nguyên văn, ai bít thì giúp mình zới) râu ông đã muốn nhuộm một màu trắng xóa mang theo các học trò tiếp tục đi về phía trước, ông như vậy làm cho người khác có cảm giác ôngcó một cỗ tiên phong đạo cốt .
“Phía trước chính là Trạng Nguyên các, tin tưởng tất cả mọi người đã nghe qua nơi này.”
Phu tử nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Bên trong bài trí lịch sự tao nhã, ghế dựa cùng ngăn tủ đề làm từ gỗ đàn hương , điêu khắc đa dạng thập phần xinh đẹp, chế tác cũng là phi thường phức tạp , chắc hẳn cũng là do một nhất dẳng sư phó tỉ mỉ làm ra.
“ Nơi này từng là hoàn cảnh của Quốc viện , các ngươi khẳng định chỉ nghe qua chứ chưa từng tới . Cơ hội không nhiều , đều hỏa hảo nhìn một lần đi.”
“Hay là nơi này chính là nơi đặt các bức họa của các Trạng Nguyên trong các triều đại trong truyền thuyết ?” Chu Cẩn Du vẻ mặt kích động, làm như thự mong chờ đến nơi này.
Phu tử gật đầu“ Đúng vậy , nơi này là nơi đặt những bức họa của các quan văn võ Trạng Nguyên.”
Tiếu Tĩnh làm như không có bị lời nói của phu tử ảnh hưởng, mà là bước chân chậm rãi đi đến giữa phòng.Trên tườngtreo một bức hạo thiếu niên , bạch y nhẹ nhàng , anh tuấn tiêu sái , ánh mắt trầm ổn , nhưng cũng không thuộc loại thiếu niên non nớt, hơn phần thiếu niên không đủ trầm ổn , Tiếu Tĩnh mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-ngu-y-vuong-phi/26448/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.