Bộ dáng uy vũ bất phàm khí phách trắc lậu như vậy là lần đầu tiên Kỳ Quan Duệ nhìn thấy, quả nhiên vừa thấy lại mê muội → khoan đã vì sao ta muốn nói là "lại"?
Muội tử ngã gục trên đất kia cũng nhìn trợn mắt há mồm. Mãnh thú truy đuổi nàng qua hai ngọn núi chỉ đơn thuần bị giải quyết như vậy thôi sao? Chuyện này không khoa học!
Mà sau khi Cố Bạch phiêu phiêu rơi xuống đất thì nội tâm tràn đầy hối hận.
Mẹ nó làm quá mức rồi!
Mấy ngày hôm nay ngốc ở đây chỉ gϊếŧ có một con mãnh thú cấp Võ quân, vất vả lắm mới phát hiện thêm một con nữa mà mẹ nó y lại đánh nát mất tiêu rồi, quả là lãng phí.
Càng xui xẻo hơn là hình tượng bị phá hư rồi.
Vừa rồi thời gian gấp gáp, Cố Bạch vội vàng nắm lấy cái áo choàng bên ngoài đã chạy ra, đừng nói là trang cao lãnh, hiện giờ y đang trong tình trạng quần áo hỗn độn – ngay cả giày cũng chưa đi. Mất hết cả mặt mũi.
Nhưng chuyện đã đến nước này cũng không thể bảo muội tử xoay mặt đi để mặc quần áo được, vì thể y quyết định kéo chặt áo choàng rồi đi đến bên cạnh Kỳ Quan Duệ.
Lúc này tiểu muội đã đứng dậy, sửa sang xiêm y.
Sau đó nàng hành lễ rất hào sảng, "Đa tạ hai vị tương trợ nếu không thì tính mạng của tiểu muội khó bảo toàn!"
Cố Bạch nhìn nàng một cái, mặt không biểu cảm.
Thật ra trong nội tâm y đang nghĩ thế này: Ta thật ngu ngốc, thật đấy. Trước khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-ma-hoang-vo-ton/926682/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.